Tô Ý thấy trong bệnh viện đông người như vậy, liền tranh thủ đi tới bàn điện thoại gọi về nhà.
Chu Cận Xuyên nghe nói chị dâu sắp sinh, liền hỏi có cần anh đến giúp không.
Tô Ý cười xùy một tiếng: "Anh là đàn ông đến đây giúp được gì? Với lại người nhà đều ở đây rồi, người cũng đủ, em gọi chỉ để báo cho anh biết, không biết khi nào mới về, đừng lo."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Được, có chuyện gì em gọi cho anh, bận xong để anh đến đón em."
Tô Ý cúp điện thoại, liền nghe thấy bên phía phòng sinh có động tĩnh.
Có vẻ đã bắt đầu.
Tiếng động truyền ra từ trong phòng khiến người bên ngoài càng thêm đứng ngồi không yên.
Thấy trời dần tối, đột nhiên trong phòng sinh lại yên tĩnh, ngay sau đó, một tiếng khóc to xé tan bầu không khí yên lặng.
Mọi người lập tức vui mừng: "Đã sinh rồi sao?"
Một lát sau, quả nhiên thấy cửa phòng sinh mở ra.
Một y tá bế một em bé đi tới: "Người nhà của Diêu Ngọc Phương đâu? Đứa bé đã chào đời, mẹ tròn con vuông."
Mọi người thấy vậy liền vây lại, chỉ thấy trong cái chăn mỏng quấn lại, một đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn đang cố gắng mở mắt.
Không lâu sau, chị dâu Diệu Ngọc Phương cũng được đẩy ra.
Lâm Vọng Đông vội bước lên: "Ngọc Phương, em thấy thế nào rồi?"
Diêu Ngọc Phương lúc này có chút yếu ớt, nhưng tinh thần vẫn ổn, thấy đông người đến như vậy, liền cười với mọi người: "Mọi người đều đến à? Con thấy vẫn ổn, đứa bé sao rồi?"
Tô Nhân thấy vậy, vội nhẹ nhàng đặt đứa bé bên cạnh cô ấy: "Đứa bé khỏe mạnh, về phòng bệnh rồi nói, ở đây có gió."
Mấy người đưa chị dâu và đứa bé về phòng bệnh.
Tô Nhân thấy đông người như vậy, liền sắp xếp: "Thằng hai, thằng ba, các con đi làm việc của mình đi, ở đây cũng không giúp gì được, chờ xuất viện rồi về nhà thăm."
DTV
"Chính Dân, ông cũng về đi, còn nhiều việc đang chờ ông."
Nói xong, lại nhìn Tô Ý và Lâm Lạp Bắc: "Mai Tiểu Ý và Tiểu Bắc còn phải đi học, cũng về trước đi, ở đây có mẹ và bà thông gia chăm sóc là đủ, ban đêm có thằng cả ở lại sẽ không sao đâu."
Mọi người thấy vậy liền gật đầu.
Liêu Chính Dân nghĩ một lát: "Vậy để lát nữa tôi sắp xếp một bảo mẫu đến đưa cơm cho mọi người, tiện chăm sóc em bé và nhà thằng cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-672.html.]
Tô Nhân nghĩ cũng phải, có người có kinh nghiệm ở đây sẽ yên tâm hơn, liền đồng ý.
Năm người cùng xuống lầu.
Liêu Chính Dân nhìn bốn anh em: "Mấy đứa đến bằng gì? Cần đưa về không?"
Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây đều tự lái xe đến.
Lâm Lạp Bắc gãi đầu: "Cháu đi xe đạp, cháu đi xe đạp về được rồi."
Liêu Chính Dân gật đầu: "Tiểu Ý thì sao?"
Tô Ý ngượng ngùng cười: "Con ngồi xe đạp của anh ấy đến..."
Lâm Trạch Tây liền cười mím môi: "Để anh đưa em về, đúng lúc cũng tiện đường."
Tô Ý vốn không muốn về cùng Lâm Lạp Bắc, đang do dự không biết có nên gọi Chu Cận Xuyên đến đón không.
Thấy anh ba nói muốn đưa mình về, liền vui vẻ đồng ý, hớn hở đi theo Lâm Trạch Tây.
Mọi người lần lượt lên xe rời đi.
Cuối cùng còn lại Lâm Lạp Bắc đạp xe...
…..
Ngày hôm sau.
Tô Ý vừa lên lớp học buổi sáng xong, ăn cơm xong rồi cùng với Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư trở về ký túc xá định nghỉ ngơi một lúc.
Không ngờ Tần Như Vân đột nhiên xách một túi trái cây đi vào, trực tiếp đặt lên bàn của Tô Ý: “Bạn học Tô, đây là trái cây mình vừa mới ra ngoài mua cho cậu, cậu thử xem, ngọt lắm đấy!”
Tô Ý ngạc nhiên liếc nhìn cô ta một cái: “Trái cây này là mua cho tôi sao?”
Tần Như Vân ngây người một lúc, vội vàng cười giải thích: “À, chuyện hôm qua mình không có ý gì đâu, cậu đừng để trong lòng, mình nghĩ là hôm qua chưa mời cậu ăn cơm, nên mình mua chút trái cây coi như là bồi thường.”
Nghe xong Tô Ý liền đẩy đĩa trái cây trước mặt về phía cô ta: “Không cần đâu, trái cây này cô tự để lại mà ăn.”
Tần Như Vân tặng quà không thành, nhưng vẫn dày mặt ngồi xuống bên cạnh Tô Ý: “Bạn học Tô, cậu thật lợi hại, trẻ như vậy mà đã có thể tự mở nhà hàng rồi, mình——”.
.
.