Hai người chỉ trỏ bình luận về Tô Ý và người đàn ông bên cạnh một hồi, nhưng rất nhanh đã không cười nổi nữa.
Tần Như Vân vô tình liếc nhìn, thấy bóng dáng của Lâm Thư Thư và Lâm Lạp Bắc.
Lúc này hai người đang ngồi trò chuyện trên một băng ghế dài ở bãi cỏ.
Lâm Lạp Bắc bình thường ít nói, giờ lại đang nói gì đó vui vẻ khiến Lâm Thư Thư cười rạng rỡ.
Khung cảnh tuy đẹp mắt, nhưng trong mắt Tần Như Vân lại thấy khó chịu hơn cả việc bị Lâm Lạp Bắc từ chối thẳng thừng.
Chỉ tiếc là bây giờ cô ta không thể vào được, cô ta chỉ hận không thể mắng cho hai người kia một trận trước mặt.
Khác với sự tức giận của Tần Như Vân, lúc này ánh mắt của Tào Mạn Lệ đang dừng trên căn nhà này.
Tưởng tượng bản thân có thể ăn mặc thật xinh đẹp như một công chúa nhỏ sống ở đây, hưởng thụ cảm giác được mọi người tâng bốc.
Cảnh tượng này dù là ở trong mơ cô ta cũng không dám nghĩ, còn Tô Ý đã thật sự ngồi bên trong rồi.
Nhìn cô cười tươi đứng ngoài căn nhà đó, lúc này cảm giác ghen tỵ trong người Tào Mạn Lệ đã trào lên tới não.
Hai người nhìn một lúc, thấy người lúc nãy ở cửa đang đi về phía này, liền vội vàng bỏ chạy.
Sau khi hai người đi, buổi tiệc trong sân mới chính thức bắt đầu.
Mọi người nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, sau một trận chúc mừng rầm rộ, lại bắt đầu tự do trò chuyện và ăn tiệc buffet.
Tô Nhân ở bên ngoài tiếp đãi một lát, sau đó mới kéo Tô Ý lên lầu xem phòng.
Lúc trước khi trang trí, hai người từng hỏi ý kiến Tô Ý, muốn dành cho cô một căn phòng.
Tô Ý vốn nghĩ chỉ cần trang trí đơn giản là được rồi, dù sao cũng không phải ở lại đây thường xuyên.
Nào ngờ hôm nay đến xem, phòng của mình lại được trang trí tinh tế xa hoa như vậy, đúng kiểu công chúa của đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-679.html.]
"Mẹ, đây là dành cho con sao? Có phải hơi khoa trương không?"
Tô Nhân cười: “Không khoa trương chút nào, đây là do ba Liêu của con đặc biệt mời nhà thiết kế thiết kế đấy, con không thích sao?"
Tô Ý vội gật đầu: “Thích chứ, chỉ là thấy hơi choáng ngợp thôi, bây giờ con cũng lớn rồi mà."
"Chẳng phải mới hơn hai mươi tuổi sao? Hồi nhỏ con không được hưởng thụ, bây giờ dù đã kết hôn, nhưng trong mắt mẹ, con mãi mãi là cô công chúa chưa lớn."
"Sau này nếu con không muốn nghỉ trưa ở trường thì về nhà, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con, ở đây cũng yên tĩnh, không ai quấy rầy con đọc sách học tập."
Tô Ý nhìn quanh một vòng, cảm động gật đầu: “Vâng, cảm ơn mẹ, cả ba Liêu nữa."
Hai người đang tham quan phòng, Lâm Trạch Tây đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài.
"Mẹ, mẹ thật thiên vị, phòng của em gái thì mời cả nhà thiết kế thiết kế, còn phòng của con phát huy tinh thần giản dị là ai thiết kế?"
Tô Nhân tức giận lườm anh ta một cái: “Là mẹ thiết kế đấy được chưa? Con suốt ngày cũng không có nhà, giữ cho con một căn phòng đã là tốt lắm rồi, một thằng đàn ông con trai có gì mà cầu kỳ."
DTV
Lâm Trạch Tây bĩu môi: “Ai nói con không ở nhà, con cũng có thể ở nhà với mẹ mỗi ngày mà."
Tô Nhân mỉm cười: “Vậy được, hôm nay con dọn về đây luôn đi, nhưng nói trước, nhà chúng ta có giờ giới nghiêm, con còn muốn nửa đêm không về là không được đâu."
"Thế thì không được, con lớn thế này rồi còn giới nghiêm gì chứ?"
Tô Nhân khó chịu kéo tóc anh ta: “Một thằng đàn ông con trai lại uốn tóc thế này mà không thấy xấu hổ sao? Con xem con đi, nào là áo sơ mi hoa, nào là quần ống loe, có cô gái nào có thể thích con khi nào mới dẫn bạn gái về cho mẹ xem đây?"
Vừa nghe đến thúc giục chuyện cưới xin, đầu Lâm Trạch Tây đã to ra: “Dù mẹ có sốt ruột, chẳng phải cũng nên để anh hai lo trước sao?"
"Con đừng có đánh trống lảng, mẹ cũng đang thúc giục anh hai con rồi, con lo cho tốt chuyện của mình đi."
Lâm Trạch Tây nghe xong, cảm thấy không ổn, liền tìm cơ hội chuồn mất.
Tô Ý đứng bên cạnh nhìn thấy thế, cười khúc khích không ngừng: “Mẹ, nghe nói mẹ định sắp xếp cho anh ba đi xem mắt à?".