Tô Ý hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, chính xác mà nói, cô không biết gì về việc này.
"Ba tôi muốn thu mua nhà máy sữa mạch nha?"
"Chính xác, tối hôm qua ba tôi vừa gọi điện cho tôi, hỏi tôi có gây phiền phức cho ông ấy không? Tôi biết nhà các cô có thực lực hùng hậu, trước đây là tôi không biết lượng sức mình, có thể cầu xin các cô giơ cao đánh khẽ không?"
Tô Ý nghĩ một lúc: "Chuyện này thì tôi không quản được, thu mua doanh nghiệp không phải chuyện đùa, tôi tin ba tôi cũng không vô duyên vô cớ mà muốn thu mua.
Nếu ba cô thấy không hợp lý, hoàn toàn có thể đề xuất phản đối với cơ quan, sau này đừng tìm tôi nữa."
Nói rồi, cô lại tiếp tục mở sách trên bàn ra đọc.
Tần Như Vân thấy Tô Ý không chịu nể mặt, đứng một lúc cũng đành ngơ ngác cầm hành lý đi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Tô Ý nghĩ nghĩ lại thấy chuyện này có gì đó bất thường.
Cô cũng lo liệu Liêu Chính Dân có vì cô mà nhất thời xúc động thu mua một nhà máy vô dụng không.
Dù bình thường ông ấy không phải người như vậy, nhưng cũng không thể đảm bảo không có lúc bốc đồng mà ra quyết định.
Vì vậy, cô lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà một chuyến.
Đợi khi về đến nhà, Liêu Chính Dân và Tô Nhân đều có mặt, hai người đang đi dạo trong sân.
Thấy Tô Ý về, hai người không khỏi vui mừng.
"Sao con lại về giờ này? Một lát nữa không có tiết học sao?"
Tô Ý đa một tiếng: "Chiều không có tiết, con về xem sao."
Tô Nhân và Liêu Chính Dân liếc nhìn nhau, thử hỏi: "Có phải vì cô bạn trong bức ảnh lần trước không?"
Tô Ý thấy có chuyện gì cũng không giấu được hai người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-685.html.]
"Nhưng không phải vì cô ấy, con chỉ lo hai người mải lo cho con mà trút giận."
Tô Nhân thở dài, trách nhẹ cô một cái: "Con bé này, đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Nếu không phải mẹ không yên tâm đi tìm Tiểu Bắc, chắc mẹ còn không biết ở trường học đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói với ba mẹ một tiếng?"
Lần này Liêu Chính Dân cũng hoàn toàn đứng về phía Tô Nhân: "Lần này mẹ con nói không sai, nhà ta nhiều người như vậy, sao có thể để họ bắt nạt con được.
Lần sau gặp chuyện này nhất định phải báo với mọi người sớm."
Trong lòng Tô Ý ấm áp, gật đầu: "Con biết rồi, sẽ không có lần sau đâu."
Thấy Tô Ý đồng ý, Liêu Chính Dân mới giải thích: "Chuyện thu mua thì con không cần lo, dù khởi đầu đúng là để trút giận cho con, để họ nếm thử mùi vị khổ sở, nhưng nhà mình cũng không phải dư tiền không có chỗ để tiêu."
DTV
Tô Ý nghe Liêu Chính Dân nói vậy, liền biết chắc chắn ông ấy có kế hoạch gì đó.
Cô rất tò mò liền hỏi: “Ba, ba định làm gì với việc thu mua nhà máy sữa mạch nha ấy?”
Liêu Chính Dân ngừng lại một chút, sau đó kể cho Tô Ý nghe về kế hoạch của mình.
Mặc dù hiện tại sữa mạch nha vẫn là một sản phẩm bán chạy khắp cả nước, nhưng giờ kinh doanh sữa mạch nha không còn dễ như những năm bảy mươi nữa.
Lúc đó, nhà máy sản xuất sữa mạch nha còn khá ít, nên cung không đủ cầu.
Còn bây giờ, các nhà máy sản xuất sữa mạch nha không chỉ nổi lên khắp cả nước, mà còn có nhiều nhà máy lớn ở các thành phố lớn như Thượng Hải đã nhập khẩu công nghệ sản xuất tiên tiến hơn.
Hiện nay, không chỉ thị trường đã bão hòa mà sự cạnh tranh cũng càng ngày càng gay gắt.
Nhà máy sản xuất sữa mạch nha mà nhà họ Tần quản lý, dây chuyền sản xuất đã cũ kỹ, hương vị công thức cũng bình thường.
Chỉ có thể bán ở Bắc Kinh và các hợp tác xã cung ứng và mua bán xung quanh, đã sớm trở nên số vào chẳng bằng số ra.
Tô Ý nghe xong cảm thấy rất có lý: “Con cũng nghĩ vậy, kinh doanh sữa mạch nha không thể duy trì được nhiều năm nữa, thực sự nên sớm chuẩn bị chuyển đổi.”
Liêu Chính Dân gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy, bọn ba dự định sau khi thu mua sẽ đưa vào đây chuyền sản xuất các loại đồ uống khác, hơn nữa chuyện này cũng nhận được sự ủng hộ từ địa phương, ba tin vẫn có tiềm năng lớn.”.