Tô Y hừ một tiếng: “Chuyện này không thể để yên, em nên đi tìm anh cả hỏi xem.
Bọn họ lấy cớ kinh doanh đến nước Hoa, muốn đánh cắp công thức của chúng ta, dù hiện tại không thể làm gì được họ, ít nhất cũng có thể hạn chế nhập cảnh của họ chứ?"
Lâm Trạch Tây liền phụ họa: “Đi, chúng ta đi tìm anh cả ngay bây giờ."
Nói xong, anh lại không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, em gái, lúc nãy em nói với bạn học Liễu đến làm việc ở nhà máy, em đã nói cho cô ấy địa chỉ chưa?"
Tô Ý nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Tất nhiên là có rồi, không nói địa chỉ thì sao người ta đi làm được?"
Lâm Trạch Tây ừ một tiếng: “Nhưng đi lại cũng hơi bất tiện, hay là mai anh làm một việc tốt, tiện thể giúp đón cô ấy luôn?"
Tô Ý chợt hiểu ra, đáp lại đầy ẩn ý: “Ồ, hóa ra là vậy."
"Gì cơ?"
"Anh ba, bạn học Liễu là cô gái tốt, học giỏi, tính cách cũng hiền lành, anh đừng có ý định gì không hay với cậu ấy đấy nhé."
Lâm Trạch Tây khịt mũi: “Cô ấy là cô gái tốt thật, nhưng anh cũng không phải người xấu mà.
Bây giờ là thời đại nào rồi, anh uốn tóc thì không nghiêm túc à? Vậy để lát nữa anh đi cạo đầu luôn!"
"Anh nói thật à?"
"Dù bình thường anh hay đùa, nhưng anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
Tô Ý ngạc nhiên quay đầu nhìn Lâm Trạch Tây, thấy anh trông rất vui vẻ, không khỏi ngờ vực trong lòng, chẳng lẽ anh ba đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với Liễu Phương Lâm?
Không ngờ người đàn ông thường ngày không quá nghiêm túc lại trở nên như thế khi tình yêu đầu nở hoa.
Thảo nào trước đây Tô Nhân cho anh xem những tấm ảnh, anh chẳng nhìn trúng cái nào.
Hóa ra loại người mà anh ba thích là người tri thức, lạnh lùng hả?
Sau khi về nhà, Tô Ý liền kể ngay chuyện này cho Chu Cận Xuyên.
"Em và anh ba bận rộn cả buổi, hóa ra đối phương lại không có ý gì khác, mục đích chính là nhắm vào công thức của chúng ta."
Chu Cận Xuyên nghe xong cũng rất ngạc nhiên: “Vậy mọi người định làm gì? Đã nói với chú Liêu chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-690.html.]
Tô Ý lắc đầu: “Ông ấy đang đi công tác, đợi ông ấy về rồi nói sau.
Mai em định đi gặp anh cả trước, hỏi xem có cách nào đối phó với mấy kẻ trộm này không."
Chu Cận Xuyên trầm ngâm một lúc, sau đó đề nghị: “Có lẽ anh cả cũng không làm được gì đâu, bắt trộm phải có tang chứng, dù hôm nay có người trong nhà hàng làm chứng thì cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ cũng không được."
Tô Ý thở dài: “Cũng tại em nóng nảy, hôm nay trong nhà hàng thấy Liễu Phương Lâm bị bắt nạt như vậy nên không kiềm chế được."
Chu Cận Xuyên mím môi cười: “Không vội, hay em chờ xem thế nào, anh nghĩ bọn họ đã bỏ công đến Bắc Kinh thế này, sẽ không dễ dàng ra về tay không đâu."
Tô Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt anh có chút tinh ranh, lập tức hiểu ra điều gì.
"Em hiểu rồi, cứ tạm thời án binh bất động."
…..
DTV
Sáng hôm sau, Tô Ý định xuất phát sớm đến nhà máy mì ăn liền, tiện thể đón Liễu Phương Lâm cùng đi.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa khu tập thể, đã thấy anh ba đang đợi sẵn trong xe.
"Em gái, cuối cùng em cũng ra rồi, lên xe nhanh."
Tô Ý giật mình: “Có chuyện già?"
"Không có gì, anh đến đón em, cứ tưởng bị lỡ mất rồi."
Tô Ý nghi hoặc nhìn anh ba một lúc, phát hiện hôm nay anh đổi kiểu tóc, từ tóc xoăn sang tóc vuốt ngược, trông trưởng thành hơn nhiều.
Nhưng vẫn không bớt phần khoe mẽ.
"Anh ba, sao hôm nay anh lại nghĩ đến việc đón em?"
Lâm Trạch Tây khịt mũi: “Anh nghe nói dạo này em rể bận rộn, nên anh định nhân dịp nghỉ đông này ngày nào cũng đến đón em đi làm, được không?"
"Anh đã bàn với mẹ rồi, từ hôm nay anh sẽ về nhà ở, tiện thể gần gũi với mọi người hơn."
Tô Ý đáp lại đầy ẩn ý: “Anh ba tính toán chu đáo thật, em nghĩ hay là anh đón cả Phương Lâm luôn thì sao?"
Lâm Trạch Tây đang lo lắng tìm lý do thích hợp để đón Liễu Phương Lâm từ trường nghe em gái hiểu ý như vậy liền mừng rỡ: “Được! Tất nhiên là được rồi!"