Liễu Phương Lâm khẽ cười: “Nhà em ở Đông Bắc mà, mùa đông kéo dài, từ nhỏ đã trượt trên mặt băng rồi.”
Lâm Trạch Tây lặng lẽ giơ ngón tay cái: “Giỏi, trượt còn giỏi hơn anh."
…..
Khi Lâm Trạch Tây vì yêu mà đi trượt băng, thì ở nhà cũng đang rất náo nhiệt.
Trong phòng khách rộng lớn, mọi người ngồi quây quần bên nhau.
Liêu Chính Dân đang nói chuyện với Chu Cận Xuyên và Lâm Vọng Đông.
Tiểu Vũ cùng người cậu mà cậu bé thích nhất là Lâm Hạo Nam, đang cùng nhau tháo lắp khẩu s.ú.n.g đồ chơi mà cậu bé yêu thích nhất.
Còn Noãn Noãn thì đang chơi cùng chị dâu cả và cô em họ Điềm Điềm, làm đủ loại biểu cảm khiến Điềm Điềm cười khanh khách không ngừng.
Tô Ý cũng không nhàn rỗi, lúc này cô đang bị Tô Nhân kéo lại hỏi thăm tình hình của Liễu Phương Lâm.
Chỉ có Lâm Lạp Bắc là tỏ ra có chút rảnh rỗi, hết nhìn đông lại ngó tây, dường như không thể hòa vào nhóm nào.
Tô Nhân thấy anh ta đáng thương, liền gọi anh ta lại.
"Tiểu Bắc, con và cô bé Thư Thư kia hiện tại thế nào rồi?"
Nụ cười của Lâm Lạp Bắc dần biến mất: “Mẹ, bọn con chẳng có gì cả, chỉ là bạn thôi."
Tô Nhân ngạc nhiên không thể tin nổi: “Lần trước cô bé ấy có đến giúp chuyển nhà, mẹ thấy hai đứa ở chung rất tốt mà?"
Lâm Lạp Bắc cũng rất buồn bực.
Kể từ khi quan hệ giữa anh ta và Tô Ý trở nên hòa hợp, Lâm Thư Thư cũng dần thay đổi cách nhìn về anh ta.
Cô ấy không còn kháng cự anh ta như trước nữa.
Nhưng hiện tại, Lâm Thư Thư chỉ nghĩ đến việc giúp Tô Ý làm thương mại quốc tế hoặc chuyện học hành.
Cô ấy hoàn toàn không có thời gian hay tâm trí để nghĩ đến việc hẹn hò.
Tô Nhân thấy Lâm Lạp Bắc không nói gì, nghĩ thầm chắc đã chạm vào nỗi đau của anh ta, liền chủ động an ủi: “Con nên học hỏi anh ba của con đi, chủ động một chút, ngày mai là mùng một, các con cũng không có việc gì, hay là con rủ cô bé ấy đi xem phim nhé?"
"Con nhìn anh ba của con mà xem, mới quen chưa đầy một tháng mà đã tiến triển đến mức đưa sủi cảo vào đêm giao thừa rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-696.html.]
Lâm Lạp Bắc nghe vậy chỉ biết gãi đầu, da mặt của anh ba thì cả đời này anh ta cũng không thể đuổi kịp.
Nhưng mẹ nói không sai.
Quả thực nên chủ động hơn.
DTV
Suy nghĩ một lúc, anh ta liền ngước nhìn Tô Ý: “Em, em có muốn đi cùng không?"
Tô Ý nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Đi làm bóng đèn à? Em không đi đâu."
Lâm Lạp Bắc nịnh nọt nhìn cô: “Em đi cùng Cận Xuyên cũng được mà."
Tô Ý: "….”
Nghĩ hay lắm.
Tô Nhân thấy không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, liền cười kéo Lâm Lạp Bắc lại: “Mẹ cho con một ý kiến, con gọi anh ba và Phương Lâm đi cùng, đúng lúc Thư Thư và Phương Lâm cũng có quan hệ tốt, bốn người các con đi chung sẽ không gượng gạo."
Lâm Lạp Bắc nghe vậy, mắt liền sáng lên: “Mẹ nghĩ thật chu đáo."
Sau đó lại quay sang nhìn Tô Ý: “Đúng rồi, hôm qua anh đi mua đồ trong cửa hàng thấy một hai cái kẹp tóc rất đẹp, anh đã mua về làm quà tết cho em, giờ anh chưa đi làm, không thể tặng em phong bao lì xì như họ."
Nói xong Lâm Lạp Bắc cẩn thận lấy từ trong túi ra.
Tô Ý tò mò cúi đầu nhìn, không nhịn được mà bật cười.
Thật sự coi cô là trẻ con sao, giờ ai còn đeo kẹp tóc con bướm này chứ?
Cười xong liền gọi Noãn Noãn để gọi cô bé lại: “Noãn Noãn, cháu thấy kẹp tóc này có đẹp không?"
Diệp Noãn Noãn rất nể mặt gật đầu: “Đẹp lắm, các bạn nữ trong lớp cháu đều thích đeo kẹp tóc này."
Lâm Lạp Bắc: "...
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai: “Thấy không? Không phải em không thích, mà nó thật sự hợp với Noãn Noãn hơn."
Lâm Lạp Bắc giật giật khóe miệng, đưa kẹp tóc cho Diệp Noãn Noãn: “Nếu Noãn Noãn thích thì tặng cho Noãn Noãn đi, lần sau anh sẽ mua cho em cái khác."
Diệp Noãn Noãn không biết chuyện gì xảy ra trước đó, chỉ biết Lâm Lạp Bắc tặng cô bé hai cái kẹp tóc con bướm, liền vui vẻ nở nụ cười: “Cảm ơn cậu nhỏ."
Nói xong, cô bé cầm kẹp tóc chạy đi tìm Điềm Điềm.