Sau khi đám đông tản đi, nhóm của Tô Ý bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Vì được mời đột ngột, lại đồng ý bất ngờ, nên không ai có sự chuẩn bị tâm lý.
Tô Ý vẫn khá bình tĩnh: “Mấy ngày nay đã có nhiều người mua hàng, miệng lưỡi cũng nói mỏi cả rồi, lát nữa cứ nói như bình thường, chỉ cần giới thiệu sản phẩm của chúng ta là được."
Mọi người thấy Tô Ý bình tĩnh như vậy, cũng dần không còn căng thẳng.
Đến chiều, khi đài truyền hình đến, mọi người đã ổn định tâm lý.
Tô Ý là người chịu trách nhiệm chính về phần giới thiệu, thể hiện sự tự tin và phong thái tự nhiên, không hề tỏ ra chỉ là sinh viên năm nhất.
Còn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ ngồi đối diện nhìn Tô Ý nhận phỏng vấn, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ban đầu họ định nhân cơ hội dìm hàng, nhưng không ngờ lại tự chuốc rắc rối cho bản thân.
Các đồng nghiệp kinh doanh thực phẩm xung quanh cũng nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ.
Ba Tần Như Vân cũng không kìm được tức giận: “Ba thấy không bằng hai đứa về nhà sớm đi, ở đây chỉ biết gây rối, đi, đi đi, hai đứa ở lại đây thì người ta cũng không dám vào nữa."
Tần Như Vân tức đến đỏ mắt, kéo Tào Mạn Lệ bước nhanh ra ngoài, chưa đi đến cổng Tào Mạn Lệ đã kéo cô ta lại.
"Như Vân, chúng ta thật sự phải đi sao? Ở đây là nơi vi người lạ đất khách, đợi một lát cho chú Tần nguôi giận rồi lại quay về."
Tần Như Vân hừ lạnh: “Về làm gì? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải nhìn bọn họ đắc ý sao?"
Tào Mạn Lệ cúi đầu, sau đó nói nhỏ với Tần Như Vân: “Hiện tại không chỉ có người nước Nghê Hồng là không vừa mắt với họ, dù có đuổi được một người đi, chẳng phải còn một người nữa sao?"
Tần Như Vân ngẩn ra một lúc, rồi mắt sáng lên: “Cậu đang nói đến nhà máy ở tỉnh đảo đúng không?"
Khi câu hỏi vừa thốt ra, ánh sáng trong mắt của Tần Như Vân cũng lập tức mờ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-712.html.]
“Nhưng mà nhà đó từ đầu đến cuối chẳng có động tĩnh gì, cậu có thể mong đợi họ đánh bại được Tô Ký sao?”
Tào Mạn Lệ mím môi cười khẽ: “Con chó biết cắn người thường không sủa to(*), nhà máy của nước Nghê Hồng tuy có nhiều thủ đoạn, nhưng cũng quá lỗ mãng.
Mình thì lại rất tin tưởng nhà máy ở chỗ tỉnh đảo kia, tuy họ chưa thể hiện ra gì, nhưng theo quan sát của mình, họ đã sốt ruột lắm rồi.”
(*) Con chó biết cắn người thường không sủa to: được dùng để chỉ những người hoặc thứ gì đó có sức mạnh hay khả năng gây hại thường ít khi thể hiện ra bên ngoài, hoặc không cần phải lớn tiếng để chứng tỏ sức mạnh của mình.
Câu này thường được dùng để nhấn mạnh rằng những người thật sự nguy hiểm thường không cần phải khoe khoang hay làm ầm ĩ, mà sự nguy hiểm của họ đã tự nó đủ rõ ràng.
Tần Như Vân vẫn còn có chút không hiểu: “Vậy chúng ta có thể làm gì đây?”
Tào Mạn Lệ bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái, đành phải nói thẳng hơn: “Hiện tại Tô Ký lợi hại chẳng qua là nhờ công thức gia vị đó thôi, chỉ cần chúng ta tìm cách lấy được công thức, cậu nghĩ nhà máy ở tỉnh đảo kia có quan tâm không?”
Nói đến mức này, Tần Như Vân cũng đã hoàn toàn hiểu ra.
Tiếp đó, hai người liền đợi sẵn trước cửa nhà vệ sinh như đang đợi thỏ vào trong.
Khi thấy ông Lý, người phụ trách của nhà máy ở tỉnh đảo, đến đi vệ sinh, họ lập tức chặn ông ta lại: “Ông Lý, chúng tôi có một vụ làm ăn muốn bàn với ông, không biết ông có hứng thú không?”
Ông Lý liếc nhìn hai người một cái, lập tức nhận ra họ là người của nhà máy kẹo đối diện.
Ông ta không khỏi thắc mắc: “Các cô là bên bán kẹo, chúng tôi là bên bán mì ăn liền, làm sao hợp tác được?”
DTV
Tần Như Vân cười đầy ẩn ý: “Nói vậy cũng không sai, nhưng nếu chúng tôi có thể lấy được công thức gia vị của Tô Ký thì sao?”
Ông Lý càng thêm bối rối: “Các cô quen họ sao?”
Tần Như Vân vội vàng gật đầu: “Không chỉ quen, chúng tôi còn ở cùng ký túc xá nữa.”
Ông Lý nghĩ đến cảnh vừa rồi, không nhịn được cười gượng: “Tôi thấy quan hệ của các cô cũng không tốt lắm đâu nhỉ?”
Tần Như Vân bị vạch trần trước mặt, sắc mặt cô ta lập tức cứng lại.