“Lãnh đạo, chuyện này là do chúng tôi thất trách, chúng tôi thật sự không biết họ lại dám làm vậy!”
“Đúng vậy, trước đây hai người họ đều đã bị cảnh cáo và ghi nhận lỗi nặng, từ đó cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hầu như không gây rắc rối nữa.
Chúng tôi tưởng hai em học sinh đó đã biết sợ mà không dám nữa.”
Lãnh đạo trường hừ lạnh: “Không dám nữa? Hai người có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Một là người nước Nghê Hồng, hai là người tỉnh đảo.
Nếu Tổng giám đốc Liêu quyết định làm lớn chuyện này, thì dù chúng ta có nói gì đi nữa cũng không thể làm rõ được!!!”
Hai trưởng khoa vội vàng gật đầu đồng ý.
Lãnh đạo trường thở dài: “Những sinh viên như thế này có giữ lại ở trường thì sớm muộn cũng sẽ gây ra rắc rối lớn, sau này ra xã hội cũng chỉ là những kẻ gây hại cho xã hội.
Đạo đức vốn là tiêu chí quan trọng để chúng ta đánh giá sinh viên.”
“Nếu vậy, không bằng sớm khai trừ họ, để họ ra xã hội chịu khổ sớm, tránh phạm phải sai lầm lớn hơn."
Từ khi khôi phục kỳ thi đại học đến nay, trường chưa từng có tiền lệ khai trừ sinh viên.
Nhưng giờ chuyện này đã lớn đến mức này, thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn là khai trừ họ.
Hai trưởng khoa cũng đều rất rõ ràng, vội vàng đồng ý rồi rời đi.
Sau khi Liêu Chính Dân giải quyết xong chuyện ở trường rời khỏi cổng trường, liền đi thẳng đến nhà máy kẹo.
Giám đốc nhà máy, Giám đốc Vương, cũng vô cùng kinh ngạc: “Tổng giám đốc Liêu, hôm nay có cơn gió gì thổi ông đến đây vậy? Trước đây tôi luôn muốn mời ông ăn cơm, chẳng trách sáng nay mắt trái của tôi cứ giật liên tục, hóa ra là có chuyện vui thật.”
Liêu Chính Dân thấy ông ta vui mừng khôn xiết, không nhịn được cười lạnh: “Giám đốc Vương đừng vội mừng quá, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi, là Liêu Chính Dân này đắc tội ông, hay là công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi đắc tội ông?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-717.html.]
Giám đốc Vương nghe xong lập tức sững sờ: “Liêu, Tổng giám đốc Liêu, ông nói gì vậy? Chúng tôi chỉ là một nhà máy kẹo nhỏ nhoi, làm sao có thể...
Chuyện này là sao?”
Liêu Chính Dân khó chịu lấy ra máy ghi âm: “Nếu không đắc tội, thì tại sao người của ông lại gây rắc rối cho chúng tôi tại Hội chợ Mùa Xuân?”
Nói rồi, ông ấy bấm nút phát lại.
Giám đốc Vương càng nghe càng run, càng nghe càng sợ hãi: “Đây, đây là ai? Tôi thực sự không biết? Gan ai mà lớn thế, dám nhắm vào công ty thực phẩm Tô Ký của các ông?”
Liêu Chính Dân thu lại máy ghi âm: “Không biết à? Trưởng phòng kinh doanh của các ông mới đến phải không? Có phải họ Tần không? Có phải dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ Mùa Xuân không? Tốt nhất là ông nên kiểm tra kỹ lại đi.”
Giám đốc Vương toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng đồng ý rồi bấm điện thoại gọi phó giám đốc: “Mau đến đây ngay, nhanh lên!”
Sau khi cúp máy, ông ta lại bắt đầu xin lỗi Liêu Chính Dân: “Chuyện ở Hội chợ Mùa Xuân đều do phó giám đốc sắp xếp, ban đầu lẽ ra anh ta cũng phải đi, nhưng vợ anh ta đột nhiên chuyển dạ nên không đi được.
DTV
Tôi thì thường ngày chủ yếu lo việc sản xuất, thật sự không rõ chuyện này.”
Vừa dứt lời, phó giám đốc đã thở hổn hển chạy vào: “Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”
Giám đốc Vương tức giận cầm một quyển sách ném thẳng vào anh ta: “Cậu đảm bảo với tôi thế nào? Nếu cái tên họ Tần đó đáng tin, thì lợn mẹ cũng biết leo cây(*)!”
(*) Lợn mẹ cũng biết leo cây: Câu này được sử dụng để miêu tả những điều không thể xảy ra hoặc những tình huống hết sức phi lý.
Nó thường được dùng để chỉ một tình huống hoặc hành động mà theo lẽ thường thì không thể xảy ra, hoặc một người làm điều gì đó mà theo logic thì không thể thực hiện được.
Phó giám đốc bị một cú đập làm choáng váng, hỏi ngay: “Giám đốc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng phải đồng chí Tần vẫn đang ở Hội chợ mùa Xuân chưa về sao? Ông ấy có thể gây ra rắc rối gì?"
Giám đốc Vương hừ một tiếng: “Ông ấy chưa về, nhưng năng lực của người ta lớn lắm, dù ở cách xa ngàn dặm cũng có thể làm hỏng cả nhà máy của chúng ta.”
“Cậu nói đi, chuyện ông ấy dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ mùa Xuân, cậu có biết gì không?”.