Phó giám đốc liếc nhìn mấy tờ đơn hàng trong tay, không khỏi cười nhạo: “Chỉ vài cái đơn hàng lẻ tẻ này mà ông còn dám đến từ sáng sớm để báo công? Còn mặt mũi hỏi tại sao sa thải ông à?"
"Họ Tần này, nhà máy không cần mấy cái đơn hàng này của ông cũng không sao, nhưng chỉ cần ông còn ở lại nhà máy một ngày, chúng tôi chắc chắn không có đường sống, ông còn không biết mình đã đắc tội với ai sao!"
Nói xong, anh ta cũng không muốn tiếp tục lãng phí lời lẽ với ông ta.
Liền ra lệnh cho mấy công nhân đứng sau kéo ông ta ra khỏi cổng nhà máy.
DTV
Còn đe dọa nếu dám bước vào nhà máy lần nữa, sẽ đánh gãy chân ngay lập tức.
Đứng trước cổng nhà máy, ba Tần vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu?
Vốn tưởng sau khi về nhà máy sẽ được mọi người tâng bốc, không ngờ lại gặp phải cảnh này?! Còn nữa, vừa rồi phó giám đốc nói ông ta đã đắc tội với ai, rốt cuộc là đắc tội với ai?
Khi ba Tần trở về nhà trong tâm trạng mơ màng, lúc này Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ cũng đã đến trường.
Vừa bước vào tòa nhà ký túc xá, họ lập tức nhận ra có không ít ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Lúc này cả hai đều mệt mỏi rã rời, không còn tâm trí để ý, liền cởi giày và leo lên giường ngủ say.
Giấc ngủ này của hai người kéo dài đến tận chiều tối.
Mãi cho đến khi bụng thật sự đói không chịu nổi nữa, hai người mới bò dậy chuẩn bị đi ăn ở nhà ǎn.
Lúc đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, họ lại thấy không ít người liếc nhìn họ một cái rồi né tránh.
Tào Mạn Lệ cũng đã nhận ra có điều gì không ổn: “Như Vân, cậu nói xem có phải mấy ngày nay chúng ta không có mặt, giáo viên đã công khai phê bình chúng ta không?"
Tần Như Vân cũng có chút lo lắng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không thể nào đâu? Khi giáo viên gọi điện về nhà chúng ta, mẹ mình đã giúp chúng ta giải thích rồi, mình nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì đâu, nếu không họ đã thông báo cho mẹ mình từ lâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-725.html.]
Tào Mạn Lệ ừm một tiếng: “Được rồi, chúng ta đi ăn trước đã, cùng lắm thì ngày mai bị giáo viên phê bình vài câu trước mặt thôi."
Nói xong hai người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Ai ngờ vừa đi đến tầng một, lại bị dì quản lý ký túc xá đang xem điện thoại chặn lại.
"Học sinh Tần, có điện thoại cho em này, buổi chiều gọi đến mấy lần rồi, em mau nghe đi!"
Tần Như Vân ngạc nhiên liếc nhìn Tào Mạn Lệ, bối rối nhấc máy.
"Ba, ba tìm con à?"
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Chiều nay bọn con ngủ suốt, không biết ba tìm con."
"Cái gì?!"
"Sao có thể như thế được? Có phải là phó giám đốc cố ý muốn hại ba không? Mọi chuyện ở đây đều bình thường không thể nào là Tô Ý giở trò sau lưng được!"
Tào Mạn Lệ đứng bên cạnh nghe đến nỗi tim đập thình thịch, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thấy sắc mặt Tần Như Vân tái nhợt, trong lòng cô ta cũng cảm thấy bất an.
Mãi đến khi Tần Như Vân cúp điện thoại, cô ta mới vội vàng kéo tay Tần Như Vân: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Toàn thân Tần Như Vân run lên, sau khi tỉnh táo lại liền kéo Tào Mạn Lệ chạy ra ngoài.
Đợi đến chỗ không có người, cô ta mới bật khóc nói: “Mạn Lệ, cậu thông minh, mau giúp mình nghĩ cách đi, ba mình nói sáng nay ba đến nhà máy thì bị phó giám đốc đuổi ra ngoài, nói là có thư sa thải có chữ ký và đóng dấu của giám đốc."
"Cái gì?" Tào Mạn Lệ cũng giật mình, không kìm được hét lên: “Chú Tân bị sa thải? Sao có thể chứ? Không phải chú ấy vừa mới về sao?"
Mắt Tần Như Vân đỏ hoe, liên tục lắc đầu: “Mình cũng không biết, nghe nói là ba đã đắc tội với ai đó, nhưng ba mình đâu có kẻ thù nào?".