Vừa đóng cửa lại, Tô Ý đã chủ động nhào vào lòng Chu Cận Xuyên, ôm lấy anh cười hì hì: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, làm tài xế cho em cả ngày."
Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Anh làm tài xế thế nào? Có đạt yêu cầu không?"
Tô Ý gật đầu liên tục: “Đạt yêu cầu!"
Vừa nói vừa lén đưa tay vào trong áo anh: “Từ giờ trở đi, ai gọi em cũng không thèm để ý, ai gọi điện cũng không bắt máy."
Ban đầu Chu Cận Xuyên có chút ấm ức, nhưng chỉ một câu của Tô Ý đã khiến anh vui vẻ trở lại.
Chỉ thấy anh đưa tay bế cô lên, ánh mắt chứa đầy ý cười, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Vợ à, anh nhớ em lắm."
Tô Ý vòng tay lên cổ anh: “Em cũng nhớ anh"
Nói xong liền nhiệt tình đáp lại.
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, câu này quả thực không sai với họ.
Dù chỉ xa nhau chưa đầy mười ngày, nhưng đối với Chu Cận Xuyên đếm từng ngày một lại cảm thấy dài đằng đẵng như mười tháng.
Đêm dài đằng đẵng qua đi, Tô Ý cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời như vừa trải qua một đêm dài ngồi xe.
Dù đã xin nghỉ khá lâu nhưng cô cũng không muốn đến muộn, vội vàng uống một ngụm nước linh tuyền rồi vội vã xuống lầu.
Thấy vậy, Chu Cận Xuyên áy náy vô cùng kiên quyết muốn lái xe đưa cô đến trường.
Nhìn cô bước vào cổng trường với dáng vẻ tràn đầy năng lượng anh mới yên tâm rời đi.
Còn sớm nên Tô Ý định bụng ghé qua ký túc xá tìm ba người bạn cùng phòng rồi cùng đến lớp.
DTV
Nào ngờ, vừa đến cổng ký túc xá, cô đã bị Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ chặn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-727.html.]
Tần Như Vân chặn trước mặt Tô Ý, không nói nhiều lời mà buông thẳng một câu: "Tô Ý! Có phải ba cô quen biết giám đốc Vương của nhà máy kẹo không?"
Tô Ý ngạc nhiên nhìn cô ta: "Có chuyện gì?"
"Cô có thể nhờ ba giúp một việc được không? Nhờ ông ấy hỏi giúp ba tôi..."
Tô Ý không thèm nghe cô ta nói hết câu đã thẳng thừng cắt ngang: "Không giúp được."
"Cô..." Tần Như Vân tức giận: "Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, sao lại không giúp được?"
Tô Ý nhếch mép: "Hình như cô không hiểu lắm về mối quan hệ của chúng ta nhỉ? Cô đã làm gì thì tự mình biết rõ chứ?"
Nghe thấy giọng điệu đầy ẩn ý của Tô Ý, Tào Mạn Lệ lo lắng kéo tay Tần Như Vân: "Chuyện của chú Tần, chẳng phải là do ba Tô Ý sắp đặt hay sao?"
Tần Như Vân cũng từng nghĩ như vậy, giờ thấy Tô Ý không chịu giúp, lại thêm lời xúi giục của Tào Mạn Lệ, cô ta lập tức hiểu ra.
"Ra vậy, quả nhiên là do hai người gây ra! Tô Ý, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đây này, tính kế người nhà tôi là sao?"
Thấy Tần Như Vân nổi đóa, Tô Ý bật cười: "Cô đến đây là để cầu xin hay là để chất vấn?"
Câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tần Như Vân, khiến cô ta bừng tỉnh.
Đúng vậy, bất kể chuyện này là do ai làm, nhưng ba cô ta đã nói không sai, hiện tại chỉ có thể nhờ vả vào Tô Ý.
Thế là, Tần Như Vân không còn giữ thể diện nữa, cúi đầu cầu xin Tô Ý: "Tô Ý, tôi xin cô đấy, cô nương tay đi, ba tôi thực sự rất cần công việc này."
Tô Ý lách người tránh khỏi tay Tần Như Vân: "Tần Như Vân, ba cô thế nào không liên quan đến tôi, cô rảnh rỗi lo lắng cho ba cô thì chi bằng lo cho bản thân mình trước đi, bản thân còn lo chưa xong mà có thời gian đến đây chặn đường tôi."
Tần Như Vân nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Phải nói rằng từ lúc trở về, cô ta đã cảm thấy có gì đó không đúng: "Rốt cuộc cô có ý gì? Cái gì mà tôi cũng sắp tự lo không xong?"
Vừa dứt lời, Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư cũng đúng lúc đi đến.
"Tần Như Vân, hai người đã báo cáo với giáo viên về việc đi Quảng Châu chưa? Đã xin phép nghỉ học trước chưa?".