Chưa để Liễu Phương Lâm kịp từ chối, Lâm Trạch Tây đã nhét túi đồ vào tay cô ấy.
"Chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu."
Liễu Phương Lâm cúi đầu nhìn, quả thực trong túi đều là đồ ăn vặt, tuy không đắt tiền nhưng đều là những món cô thích, bèn gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn anh, lần này em nhận, lần sau đừng tiêu pha mua đồ cho em nữa."
Lâm Trạch Tây cảm thấy trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui mừng khôn xiết.
Anh ta đang định nói thêm gì đó, thì bất ngờ hai bóng người xuất hiện trước cổng trường, lao thẳng đến chỗ Liễu Phương Lâm.
Lâm Trạch Tây giật mình, vội vàng kéo Liễu Phương Lâm ra sau lưng.
Ngay sau đó, Liễu Phương Lâm bước ra, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Lâm Trạch Tây cũng ngẩn người, định bụng chào hỏi hai người.
Mẹ Liễu Phương Lâm đã kéo con gái sang một bên, lo lắng hỏi: "Sao con giờ này mới về? Mẹ và ba con đứng đợi con ở cổng trường cả buổi trời rồi!"
Ba Liễu Phương Lâm càng thêm kích động, không đợi con gái lên tiếng, ông ta đã giáng cho cô ấy một cái tát: "Con ranh c.h.ế.t tiệt! Giờ này còn ở ngoài lêu lổng, quả nhiên người ta nói không sai, mày mới đến Bắc Kinh được bao lâu đã học hư rồi!"
"Mày đến đây là để học đại học hay là để lêu lổng hả? Còn qua lại với loại người không ra gì này!"
Liễu Phương Lâm bị cái tát bất ngờ của ba làm cho choáng váng, Lâm Trạch Tây không kịp suy nghĩ đã lập tức bước đến trước mặt ông ta, thấy ông ta muốn đánh tiếp, anh vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Bác à, có phải bác hiểu lầm gì rồi không? Phương Lâm không có ra ngoài lêu lổng, chúng cháu vừa tan ca ở xưởng..."
Chưa đợi Lâm Trạch Tây giải thích xong, ba Liễu Phương Lâm đã mất kiên nhẫn cắt ngang: "Tôi dạy dỗ con gái tôi, liên quan gì đến cậu? Tránh ra!"
DTV
Lâm Trạch Tây siết chặt tay: "Cháu nói rồi, cháu không phải loại người không ra gì, Phương Lâm cũng không lêu lổng, hôm nay là chủ nhật, em ấy đến xưởng thực phẩm làm thêm, cháu tiện đường đưa em ấy về thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-731.html.]
Ba Liễu Phương Lâm cố gắng giãy ra, nhưng tay càng thêm đau: "Làm thêm mà phải đến tận giờ này mới về sao? Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, vừa rồi hai đứa còn cười nói vui vẻ trên xe, cậu còn tặng quà cáp gì đó cho con gái tôi nữa!"
"Đồ c.h.ế.t tiệt, còn không mau bảo nó buông tay ra!"
Sợ Liễu Phương Lâm khó xử, Lâm Trạch Tây buông tay, đồng thời chắn trước mặt cô ấy.
"Bác à, cháu thừa nhận là cháu muốn theo đuổi Phương Lâm, nhưng em ấy chưa đồng ý, bây giờ chúng cháu chỉ là bạn bè, cháu hi vọng bác có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện, đừng vội vàng động thủ."
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế, ba Liễu Phương Lâm lùi lại hai bước, chỉ tay vào mặt Liễu Phương Lâm mắng: "Thấy tao bị người ta ức h.i.ế.p mà hai mẹ con mày cứ đứng im như vậy hả?! Còn nói không phải ra ngoài lêu lổng, nếu trong sạch thì tại sao người ta lại tặng quà cáp cho mày chứ?!"
Lúc này, Liễu Phương Lâm xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Cô ấy vội vàng nhét túi đồ ăn vặt vào tay Lâm Trạch Tây: "Đồng chí Lâm, anh về đi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa, em sẽ tự giải quyết."
Lâm Trạch Tây mấp máy môi, muốn giải thích rằng anh chỉ là lo lắng cho cô ấy.
Nào ngờ Liễu Phương Lâm kiên quyết nói: "Coi như em xin anh, được không?"
Câu nói như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Lâm Trạch Tây, khiến anh đau nhói.
Anh đành phải đồng ý: "Được rồi, anh đi đây, hai người nói chuyện rõ ràng đi."
Nói xong, anh lưu luyến lên xe rời đi.
Sau khi Lâm Trạch Tây rời đi với vẻ mặt thất vọng, Liễu Phương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây căng thẳng trong lòng cũng được nới lỏng.
'Ba, ba nhất định phải làm ầm ĩ ở cổng trường như vậy sao? Coi như con xin ba, có thể giữ thể diện cho con gái một chút được không? Sau này con còn học ở đây nữa!"
Nói xong cô ấy cúi xuống nhặt túi đồ, chuẩn bị đi tìm chỗ ở..