Lâm Trạch Tây không nói hai lời, lập tức định đến nhà khách tìm ba mẹ Liễu Phương Lâm: “Bây giờ đã biết chuyện gì xảy ra thì dễ rồi, giờ anh sẽ đến nhà khách nói rõ ràng với hai bác."
Thấy anh sắp đi, Tô Ý vội vàng đưa tay kéo anh lại: “Bây giờ mấy giờ rồi? Hơn nữa, bây giờ ba Phương Lâm đang nóng giận, hay là ngày mai hẵng nói?"
"Vả lại, bây giờ vấn đề không chỉ là chuyện của ba mẹ cô ấy.
DTV
Cho dù anh đã giải thích rõ ràng, họ không hiểu lầm anh nữa và thậm chí đồng ý cho hai người quen nhau, nhưng sau chuyện tối qua, anh nghĩ Phương Lâm còn có thể bình tĩnh đối mặt và chấp nhận anh sao?"
Lâm Trạch Tây nghe xong thì rùng mình: “Vậy em nói phải làm sao?"
Tô Ý thở dài bất lực: “Chuyện này anh tạm thời đừng ra mặt, sáng mai em sẽ cùng Liễu Phương Lâm đến nhà khách, trước tiên giải thích rõ ràng chuyện điện thoại đã, rồi tính tiếp."
Lúc này, Lâm Trạch Tây cũng không còn cách nào khác, anh sợ sự hấp tấp của mình sẽ làm tổn thương Liễu Phương Lâm nên đồng ý với đề nghị của em gái.
Tuy ngoài miệng luôn an ủi Lâm Trạch Tây, bảo anh yên tâm về ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết nhưng thực ra trong lòng Tô Ý cũng có chút lo lắng.
Dù sao thì đó cũng là ba mẹ ruột của Liễu Phương Lâm, lại là chuyện riêng của gia đình người ta.
Là bạn bè, cô cũng không tiện ra mặt nói gì, chỉ có thể cố gắng hết sức giải thích, xem thái độ của hai người thế nào rồi tính tiếp.
Trên đường về, Tô Ý bàn bạc qua loa với Chu Cận Xuyên.
Anh cũng cho rằng nên đến gặp mặt rồi tính tiếp: “Dù sao sáng mai anh cũng không có việc gì, anh đi cùng em."
Tô Ý suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thôi, ngày mai em đến cổng trường đợi Phương Lâm rồi cùng đi, anh đi theo không tiện."
Thực ra trong lòng Chu Cận Xuyên cũng biết mình đi theo không tiện, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của Tô Ý: “Theo như những gì em vừa nói, anh lo lắng ba Liễu Phương Lâm có xu hướng bạo lực, lỡ như có nguy hiểm thì phải làm sao?"
Tô Ý cười khổ: “Loại đàn ông như vậy chỉ giỏi ức h.i.ế.p vợ con mình thôi, ông ta không dám làm gì người ngoài đâu, đặc biệt là ở nơi đất khách quê người."
Chu Cận Xuyên thở dài: “Những gì em nói cũng có lý.
Tuy nhiên, để phòng ngừa bất trắc, hai người tốt nhất vẫn nên gặp mặt ở nơi công cộng."
Sáng sớm hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-735.html.]
Tô Ý đến cổng trường từ rất sớm.
Lúc Liễu Phương Lâm ra khỏi cổng trường nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao trường học vừa mới mở cửa mà cậu đã đến rồi? Còn sớm mà?"
Tô Ý mỉm cười, kéo tay cô: “Cậu đến nhà khách sao?"
Liễu Phương Lâm gật đầu: “Ừm, tớ qua đó xem sao.”
"Vậy thì tốt quá, tớ đi cùng cậu.
Vừa hay giải thích chuyện điện thoại luôn."
Liễu Phương Lâm hoảng hốt: “Tô Ý, hay là để tớ đi nói chuyện với họ.
Cậu đừng hiểu lâm, tớ chỉ là lo lắng ba tớ..."
Tô Ý hiểu ý cô: “Không sao đâu, là bạn bè với cậu, ba mẹ cậu khó khăn lắm mới đến Bắc Kinh một chuyến, tớ đến thăm hỏi cũng là lẽ thường tình."
Nói xong Tô Ý khoác tay Liễu Phương Lâm đi bộ đến nhà khách.
Vừa đến nơi, hai người đã nhìn thấy ba mẹ Liễu Phương Lâm đang đứng ở cửa nhìn ngóng.
Nhìn thấy Liễu Phương Lâm, hai người họ thở phào nhẹ nhõm.
"Đấy, tôi đã nói rồi mà! Chắc chắn Phương Lâm sẽ đến sớm."
"Hừ, không xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Liễu Phương Lâm bất lực đi đến trước mặt hai người, mím môi nói: "Trường con sáu giờ mới mở cửa, vừa mở cửa là con đến ngay."
Nói xong, cô ấy kéo Tô Ý ra giới thiệu với hai người: “Ba, mẹ, đây là bạn học đại học của con, Tô Ý."
Tô Ý kìm nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười nói: "Chào hai bác, cháu là Tô Ý, hôm nay cháu cùng Liễu Phương Lâm đến thăm hai bác.
Hay là chúng ta đến quán ăn vừa ăn sáng vừa nói chuyện ạ?".