Tuy trong lòng không vui nhưng Liễu Phương Lâm cũng muốn mau chóng đưa Tô Ý rời khỏi đây, bèn đứng dậy: “Vậy bọn con đi học đây.
Sáng nay ba mẹ cứ đi dạo quanh đây, đừng đi đâu xa, trưa con sẽ quay lại tìm ba mẹ.
Chiều nay con không có lớp."
Nói xong, hai người rời khỏi quán ăn sáng, đi về phía trường học.
Liễu Phương Lâm biết ơn nhìn Tô Ý: “Cảm ơn cậu đã dậy sớm đến giải thích với ba mẹ tớ, thật ra cậu không cần phải đến đâu."
Tô Ý mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ cần hóa giải hiểu lầm là được."
Nói rồi, cô tò mò hỏi: "Vừa rồi bác trai nói con trai giám đốc nhà máy kem là sao?"
Liễu Phương Lâm lắc đầu: “Tớ cũng không biết tại sao ba tớ lại đột nhiên nhắc đến người đó.
Trước đây ở nhà, tớ chưa từng nghe nói đến con trai giám đốc nhà máy kem bao giờ.
Đợi trưa nay tớ ra ngoài sẽ hỏi lại họ."
Thấy cô ấy cũng không biết, Tô Ý không hỏi thêm nữa.
Hai người vào trường và chia tay nhau, mỗi người đi về phía lớp học của mình.
DTV
Cả buổi sáng Tô Ý có bốn tiết học, không có thời gian ra ngoài báo tin cho Lâm Trạch Tây.
Điều này khiến Lâm Trạch Tây sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Sáng sớm, anh đến nhà máy thực phẩm, sắp xếp việc giao hàng buổi sáng xong rồi chạy đến cổng trường chờ tin Tô Ý.
Tô Ý đoán anh ba nhất định đang rất sốt ruộng, vì vậy khi tan học, cô cũng chẳng buồn đến nhà ăn mà chạy thẳng về ký túc xá.
Vừa đến cửa đã bị quản lý ký túc xá gọi lại: “Bạn học Tô, anh trai em tìm em, đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi."
Tô Ý cầm điện thoại lên xem, là số của nhà hàng, cô vội vàng gọi lại.
Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói sốt sắng của Lâm Trạch Tây: “Em gái, cuối cùng em cũng tan học rồi!"
Tô Ý bất đắc dĩ cười: “Anh ở nhà hàng chờ tin của em cả buổi sáng sao?"
Lâm Trạch Tây ngượng ngùng hừ một tiếng: “Em gái, em đừng trêu anh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-737.html.]
Sáng nay gặp ba mẹ Phương Lâm thế nào rồi?"
Tô Ý ngừng một lát, kể sơ lược tình hình buổi sáng cho anh ta nghe: “Chuyện hiểu lầm về cuộc điện thoại đã được giải quyết, em cũng đã nói giúp anh với hai bác ấy rồi.
Nhưng em cảm thấy hai bác ấy không muốn để Phương Lâm ở lại đây, nên chuyện của anh hơi khó."
Lâm Trạch Tây cũng không mong đợi đối phương sẽ chấp nhận anh ngay lập tức: “Tô Ý, hay là anh mua ít quà đến thăm hai bác ấy.
Dù sao tối qua cũng làm ầm ĩ ở cổng trường, anh muốn đến chào hỏi một tiếng cho phải phép."
Tô Ý đang nói chuyện điện thoại thì nhìn thấy Phương Lâm vội vàng đi ra khỏi ký túc xá.
Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Anh ba, bây giờ em và Liễu Phương Lâm đang ra cổng, anh đến nhà hàng đợi bọn em nhé."
Nói xong Tô Ý cúp điện thoại và chạy thẳng đến chỗ Liễu Phương Lâm.
“Liễu Phương Lâm, đợi tớ với."
"Tô Ý, sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm trưa?"
Tô Ý bất đắc dĩ cười: “Còn không phải tại anh ba tớ sao? Anh ấy sốt ruột lắm rồi, đang ở nhà hàng đấy.
Cậu đi cùng tớ gặp anh ấy một lát, để anh ấy yên tâm."
Từ sau chuyện tối qua, Phương Lâm vẫn luôn không dám đối mặt với Lâm Trạch Tây.
Vì vậy, khi biết anh đang ở ngoài, cô ấy bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Nhưng sau đó nghĩ lại, chuyện tối qua chắc chắn cũng khiến anh sợ hãi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy nên đến xin lỗi anh một tiếng cho phải phép, nên cũng đồng ý đi cùng Tô Ý.
Hai người vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Lâm Trạch Tây đang đứng đợi ở ven đường.
Nhìn thấy hai người, Lâm Trạch Tây vội vàng bước đến, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Liễu Phương Lâm.
"Tan học rồi à? Chưa kịp ăn cơm trưa phải không?"
Liễu Phương Lâm cúi đầu: “Em không ăn đâu, em phải đến nhà khách tìm ba mẹ em."
Lâm Trạch Tây do dự một chút: “Phương Lâm, tối qua...".