Đến khi một bàn đầy ắp thức ăn được bày ra, Lâm Trạch Tây mới nâng ly nước, đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, chào mừng hai bác đến Bắc Kinh.
Cháu và em gái cháu đều là bạn của Phương Lâm.
Hai bác có chuyện gì thì cứ nói thoải mái."
Nói xong, anh uống cạn ly nước.
Mẹ Liễu Phương Lâm cũng vội vàng đứng dậy: "Cậu Lâm, cảm ơn cậu đã tiếp đãi, khách sáo quá, mau ngồi xuống đi."
Đối mặt với thái độ niềm nở của Lâm Trạch Tây, ba Liễu Phương Lâm không những không nâng ly, ngược lại còn khịt mũi khinh thường: "Làm một bàn đồ ăn thế này, tốn kém của cậu rồi! Thế mà lại không có rượu."
Lâm Trạch Tây nghe vậy, lúng túng nhìn Tô Ý và Liễu Phương Lâm.
Lúc trưa nghe em gái kể, anh ta biết Liễu Phương Lâm từng phải chịu nhiều ấm ức vì chuyện ba cô ấy nghiện rượu, cho nên không dám gọi rượu, sợ ông ta lại làm loạn khiến Liễu Phương Lâm mất mặt.
Bây giờ ông ta đã lên tiếng, anh ta bèn viện cớ: "Bác trai, bác gái, cháu lái xe đến đây, định bụng lát nữa ăn xong còn sớm thì đưa hai bác đi dạo một chút nên hôm nay không uống rượu, để hôm khác chúng ta lại uống sau."
Liễu Phương Lâm nghe vậy, vội vàng phụ họa: "Ba, chúng ta đang ở ngoài, ba đừng uống rượu nữa.
Uống rượu không tốt cho sức khỏe."
Vừa dứt lời, ba Liễu Phương Lâm đã đập mạnh lỵ nước xuống bàn, nước b.ắ.n tung toé.
"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, tao muốn uống rượu, mày cấm cản làm gì? Ở đây đến lượt mày lên tiếng à?"
Nghe ông ta mắng Liễu Phương Lâm như vậy, Lâm Trạch Tây lập tức nổi giận.
Trước mặt người ngoài mà ông ta còn dám hung dữ với con gái mình như thế, huống chi là lúc ở nhà, không biết Liễu Phương Lâm đã phải sống trong hoàn cảnh như thế nào.
Lâm Trạch Tây tức giận đến mức mặt mày tối sầm: "Được, nếu bác đã muốn uống, vậy thì uống thôi.
Em gái, lấy cho anh mấy chai nhị oa đầu."
Tô Ý không chút do dự, đi xuống lầu lấy hai chai nhị oa đầu.
Nghĩ lại, chắc là anh ba muốn cho ba Liễu Phương Lâm một bài học, để ông ta uống cho đã luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-739.html.]
Vậy là, cô bảo người ta bê hẳn một thùng lên lầu.
Liễu Phương Lâm thấy vậy cũng giật mình, vội vàng xua tay: "Nhiều như vậy làm sao uống hết? Anh Lâm, anh không uống được thì đừng cố."
Lâm Trạch Tây mỉm cười: "Không sao, khó khăn lắm bác trai mới đến đây một lần, đúng là nên để bác uống cho thoải mái.
Hơn nữa, gần đây có bệnh viện, lát nữa nếu hai chúng ta có uống say thì đến đó truyền nước, không sao đâu!"
DTV
Vừa nói, Lâm Trạch Tây vừa mở nắp chai rượu, đặt trước mặt ba Liễu Phương Lâm.
Anh đặt liền mấy chai mới thôi, rồi cười nói: "Bác trai thích uống rượu, chắc là tửu lượng rất tốt.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, chúng ta cứ uống thẳng từ chai đi cho tiện!"
Ba Liễu Phương Lâm cười gượng gạo, gật đầu, cầm một chai lên uống thử.
"Rượu này cũng thường thôi, không ngon bằng rượu ở quê tôi, uống cũng không thấy say."
Vừa dứt lời, cơn thèm rượu lại nổi lên, không đợi Lâm Trạch Tây khuyên mà ông ta đã tu ừng ực.
Mẹ Liễu Phương Lâm thấy vậy, vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Tô Ý thấy vậy bèn khuyên: "Bác gái, chúng ta cứ ăn đi, để mấy người đàn ông họ uống với nhau."
Ba Liễu Phương Lâm miệng nói rượu không ngon, nhưng uống được nửa chai, ông ta đã bắt đầu choáng váng.
Ngược lại, Lâm Trạch Tây uống đã lâu mà vẫn tỉnh táo như thường.
Thực ra anh không thích uống rượu, nhưng vì công việc làm ăn nên phải thường xuyên xã giao.
Lâu dần, tửu lượng cũng tăng lên.
Bình thường, anh luôn cố gắng không uống cho nên ngay cả Tô Ý cũng không biết tửu lượng của anh lại tốt như vậy.
Ba Liễu Phương Lâm uống được nửa chai, bỗng nhiên nhận ra mình đã gặp phải đối thủ, bèn đổi giọng: "Hay là chúng ta đổi sang uống bằng ly nhỏ đi?"
Thấy ông ta mới uống có một chút mà đã chịu thua, Lâm Trạch Tây không khỏi nhếch mép, chủ động đổi ly cho ông ta..