"Liên quan gì đến cậu! Tôi còn tưởng nhà hàng này là của cậu, hóa ra cậu cũng chỉ là kẻ thất nghiệp, vậy mà cũng đòi theo đuổi con gái tôi!"
Lâm Trạch Tây cũng không khách sáo đáp trả: "Phương Lâm có đồng ý hay không là lựa chọn của cô ấy, cháu sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
Nhưng cho dù cô ấy không đồng ý, bác cũng không có quyền ép buộc cô ấy về nhà.
Bác đang bán con gái chắc?"
Ba Liễu Phương Lâm tức giận đến mức mặt mày đỏ gay, hất tay Lâm Trạch Tây ra.
"Tao không cần mày dạy bảo."
Nói xong, ông ta định lao vào đánh Lâm Trạch Tây.
Nhưng ông ta vốn không phải là đối thủ của Lâm Trạch Tây, nên quay sang muốn lôi Liễu Phương Lâm đi, nhưng bị cô ấy né tránh.
Thấy ba mình hành động như vậy, Liễu Phương Lâm vừa tức giận vừa xấu hổ.
Những ký ức đau khổ từ nhỏ đến lớn ùa về.
"Đủ rồi! Ba còn biết xấu hổ nữa không hả! Ba không cần mặt mũi nhưng con vẫn cần thể diện đấy!"
"Nếu ba còn làm loạn nữa, con sẽ báo cảnh sát!"
Nói xong Liễu Phương Lâm kiên quyết đi xuống lầu.
Mẹ Liễu Phương Lâm xấu hổ vô cùng, vừa cảm thấy hành động của chồng thật sự mất mặt, vừa thương con gái.
Bà ấy định đứng dậy khuyên can, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã khuỵu xuống đất.
Mẹ Liễu Phương Lâm ngất xỉu, Lâm Trạch Tây vội vàng cõng bà ấy xuống lầu.
Mọi người vội vã đưa bà đến bệnh viện gần nhất, thẳng tiến vào phòng cấp cứu.
Ngoài cửa phòng bệnh, ba Liễu Phương Lâm vẫn còn lầm bầm mắng chửi.
Liễu Phương Lâm không còn tâm trí đâu mà cãi nhau với ông ta nữa, cô ấy chỉ biết khóc, lo lắng cho sức khỏe của mẹ.
Tô Ý ngồi bên cạnh không giúp được gì, chỉ có thể liên tục an ủi, hỏi han: "Trước đây bác gái đã từng đi khám sức khỏe chưa? Có tiền sử bệnh gì không?"
Liễu Phương Lâm cắn môi, lắc đầu: "Không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-741.html.]
Nhưng mà sức khỏe của mẹ tớ vốn không tốt lắm, bà lại hay chán ăn."
Lâm Trạch Tây nhìn Liễu Phương Lâm khóc nức nở, trong lòng cũng áy náy: "Vừa rồi là do anh không kiềm chế được, nếu như anh nhịn một chút thì bác gái cũng sẽ không bị ngất xỉu như vậy."
Liễu Phương Lâm áy náy lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng là vì muốn bênh vực cho em.
Là nhà em không tốt, mọi người có lòng mời cơm, kết quả lại thành ra như vậy.
Em ở đây là được rồi, hai người về trước đi!"
Lâm Trạch Tây nhất quyết không chịu đi: "Em ở đây một mình sao được? Chờ bác gái khám xong rồi tính sau."
Mọi người lại chờ thêm một lúc, một lát sau, một vị bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi tới.
"Mấy người đưa bệnh nhân đến muộn quá.
Bệnh nhân nghi ngờ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cần phải làm thêm một số xét nghiệm nữa.
Mọi người đến làm thủ tục nhập viện trước đi."
DTV
Nghe thấy hai chữ "ung thư dạ dày", Liễu Phương Lâm sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Ba Liễu Phương Lâm đang lẩm bẩm mắng chửi bên cạnh cũng ngớ người, quay đầu lại: "Sao có thể như vậy được? Người đang khỏe mạnh như vậy, sao tự dưng lại bị ung thư?"
Thấy Liễu Phương Lâm bàng hoàng Lâm Trạch Tây vội vàng kéo ba Liễu Phương Lâm đi làm thủ tục nhập viện.
Ba Liễu Phương Lâm nghe ngóng được, biết là chữa ung thư dạ dày rất tốn kém nên đã đổi ý.
"Không được nhập viện, không được nhập viện.
Ung thư dạ dày không chữa khỏi đâu, nhập viện cũng chỉ tốn tiền."
Nói xong ông ta định bỏ về.
Liễu Phương Lâm ngăn ông ta lại: "Chữa được hay không phải do bác sĩ nói, phải đợi bác sĩ kiểm tra kỹ càng rồi mới biết được."
Ba Liễu Phương Lâm hừ lạnh một tiếng: "Mày có tiền thì chữa cho mẹ mày đi! Tao không bỏ ra một đồng nào đâu!"
Liễu Phương Lâm vốn đã không hy vọng gì vào ba mình, nhưng không ngờ ông ta lại không cho mẹ cô ấy đi kiểm tra.
Cô tức giận nói: "Mẹ con chăm sóc ba cả đời, tại sao ba lại không chịu chữa bệnh cho mẹ?"