Vì mẹ đã không sao, Liễu Phương Lâm trả lại toàn bộ số tiền Tô Ý đã đưa trước đó.
Tô Ý từ chối: “Bác gái còn phải chi tiêu nữa, cậu cứ giữ lấy cho yên tâm."
Nhưng Liễu Phương Lâm kiên quyết không nhận: “Tớ vẫn còn tiền, lần trước cậu đã ứng trước cho tớ một tháng rồi.
Hơn nữa, bây giờ cũng không cần dùng đến tiền, tớ giữ cũng không yên tâm."
Thấy vậy, Tô Ý đành phải cất tiền đi,
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Trạch Tây ở lại giúp Liễu Phương Lâm làm thủ tục xuất viện cho mẹ cô ấy.
Anh thu dọn đồ đạc, lái xe đưa hai mẹ con về nhà khách.
Đến nơi, hỏi han một hồi họ mới biết ba Liễu đã trả phòng và rời đi từ tối hôm qua.
Hành lý trong phòng cũng bị ông ta mang đi hết, chỉ còn lại ít quần áo thay ra của mẹ Liễu được nhét tạm cho nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân đang phân vân có nên vứt đi hay không thì thấy họ quay lại, vội vàng đưa cho họ.
Chứng kiến cảnh tượng này, mẹ Liễu không khỏi chạnh lòng.
Bà ấy không ngờ người chồng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm lại có thể đối xử với mình như vậy.
Ban đầu bà ấy nghĩ ông ta chỉ là nóng tính, cố gắng nhường nhịn một chút là có thể sống với nhau.
Nhưng sau chuyện này, bà ấy buộc phải thừa nhận rằng người đàn ông này đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy mẹ buồn, Liễu Phương Lâm an ủi: “Mẹ, ông ấy đi rồi thì thôi, mẹ đừng buồn nữa."
Mẹ Liễu ừ một tiếng: “Mẹ không buồn.
DTV
Từ nay mẹ sẽ sống với con gái ở Bắc Kinh, tha hồ mà hưởng phúc."
Liễu Phương Lâm mỉm cười gật đầu: “Vâng, vậy số quần áo này chúng ta cũng không cần nữa, lát nữa con đưa mẹ đi mua vài bộ mới."
Nghe vậy, mẹ Liễu bừng tỉnh, vội vàng ôm lấy túi quần áo vào lòng: “Cái con bé này, lại tiêu hoang rồi.
Quần áo này vẫn còn tốt mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-744.html.]
Thấy mẹ cười, Liễu Phương Lâm cũng cảm thấy an lòng.
Hai mẹ con định đi bộ về ký túc xá nhà hàng thì Lâm Trạch Tây nhất quyết đòi đưa họ đi: “Em gái anh dặn nhất định phải đưa hai mẹ con em về an toàn, nếu không nó sẽ trốn học chạy đến đây đấy."
Tuy nói như thể bị ép buộc, nhưng Liễu Phương Lâm nào có không hiểu được tấm lòng của anh.
Nghĩ đến ơn huệ của anh đối với hai mẹ con, cô quyết định sau này sẽ từ từ báo đáp.
Ký túc xá nhà hàng bên kia cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều, Tạ Tiểu Quyên và những người khác đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
Lúc họ đến, Tạ Tiểu Quyên và mọi người đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.
Nhìn thấy họ, mọi người nồng nhiệt chào đón.
"Chị Phương Lâm, phòng của bác gái hôm nay bọn em đã dọn dẹp xong rồi, chị đưa bác gái vào xem có vừa ý không"
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, mẹ Liễu cảm ơn không ngừng.
Tạ Tiểu Quyên xua tay: “Bác gái đừng khách sáo, tất cả chúng cháu đều là người tỉnh khác đến đây, lúc trước cũng là giúp đỡ lẫn nhau.
Hơn nữa, chị Phương Lâm là bạn tốt của chị Tô Ý, thì chính là bạn tốt của tất cả chúng cháu."
"Đúng vậy, bác gái cứ yên tâm ở đây, sau này có việc gì thì cứ tìm chúng cháu."
Liễu Phương Lâm cũng cảm động đáp lễ từng người một, sau đó mới đưa mẹ về phòng thu dọn đồ đạc.
…..
Hôm sau, mẹ Liễu chính thức đi làm.
Ban đầu Liễu Phương Lâm không yên tâm, nhưng buổi sáng cô ấy có lớp, không thể nào bỏ được.
Đành phải đợi đến trưa tan học mới có thời gian đến xem sao.
Biết cô ấy lo lắng nên khi tan học, Tô Ý đợi cô ấy cùng đi.
Khi hai người đến nhà hàng mẹ Liễu đang lau bàn, quần áo chỉnh tề, tóc búi gọn gàng, động tác nhanh nhẹn.
Tô Ý không nhịn được cười nói: "Cháu đã nói là cháu nhìn không lầm mà, bác gái mới đến nửa ngày mà đã quen việc rồi."
Thấy hai người đến, mẹ Liễu cười híp mắt: “Mọi người đều chăm sóc bác, giao cho bác những việc nhẹ nhàng, ở ký túc xá cũng giúp đỡ bác rất nhiều.".