Nghe vậy, mẹ Liễu bật cười, giả vờ giận dữ đánh yêu Liễu Phương Lâm một cái: “Cái con bé này, lúc này rồi mà còn trêu chọc mẹ."
Nói xong, bà ấy không khỏi cảm thán: “Không phải mẹ buồn, mà là vì quá vui mừng.
Ban đầu mẹ cứ nghĩ cả đời này cứ thế mà trôi qua, chẳng còn gì để mong đợi nữa."
"Thật không ngờ, có một ngày mẹ có thể cầm trong tay số tiền lớn như vậy, hơn nữa còn được ly hôn."
Nói xong, mẹ Liễu trả lại sổ tiết kiệm cho Liễu Phương Lâm: “Con cầm lấy đi, cần chi tiêu gì thì cứ lấy mà dùng.
Bây giờ mẹ cũng đã có thể tự kiếm tiền rồi, sau này con muốn mua gì thì mua, đừng tự ép bản thân mình nữa."
Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đẩy sổ tiết kiệm trở lại: “Mẹ, mẹ cứ giữ lấy đi.
Tiền lương làm thêm mỗi tháng của con cũng đủ chi tiêu rồi.
Sau này con sẽ đưa tiền cho mẹ, chúng ta cùng nhau tiết kiệm."
Mẹ Liễu hài lòng gật đầu: “Ừ, mẹ sẽ giữ giúp con, sau này con kết hôn, mẹ sẽ đưa lại cho con."
Nghe đến chuyện kết hôn, Liễu Phương Lâm ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề.
Bên kia.
Mấy ngày nay, Lâm Trạch Tây ngày đêm bận rộn ở nhà máy sắp xếp giao hàng.
Trước đó, vì chuyện gia đình Liễu Phương Lâm đến và mẹ cô ấy phải nằm viện, anh đã tốn không ít thời gian.
Bây giờ mọi người đã ổn định, anh dồn toàn bộ tâm sức vào nhà máy thực phẩm, bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
DTV
Thấy anh ăn ngủ đều ở nhà máy, tối cũng không về nhà, Tô Nhân xót con trai nên nấu canh mang đến cho anh, rồi lại hỏi Tô Ý xin nước suối linh tuyền để anh bồi bổ cơ thể, cuối cùng mới không bị kiệt sức.
Vất vả lắm mới giao hết hàng.
Lâm Trạch Tây cũng không có ý định nghỉ ngơi mà lên kế hoạch tổ chức một chuyến dã ngoại.
Đúng vào lúc giao mùa xuân hè, thời tiết ở Bắc Kinh ngày càng dễ chịu.
Tô Ý và mọi người bèn lên kế hoạch cho một chuyến đi vào cuối tuần nắng đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-746.html.]
Nhân dịp được ra ngoài chơi, Tô Ý rủ cả nhà hàng cùng đi dã ngoại ở ngoại ô.
Những người ở ký túc xá thì khỏi phải nói, tất nhiên là không thể vắng mặt.
Không chỉ vậy, Tô Nhân còn rủ cả nhà, từ già đến trẻ cùng đi.
Hai đứa nhỏ Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đương nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội đi chơi hiếm có này.
Lâm Trạch Tây bố trí một chiếc xe buýt vừa, cuối cùng còn đặc biệt dùng một chiếc
chiếc xe xe tải nhỏ chở đồ dùng cắm trại đến địa điểm.
Nơi cắm trại là do Lâm Trạch Tây đã khảo sát trước, nằm ngay bên dòng suối nhỏ dưới chân núi.
Đến lúc đó, ai muốn leo núi thì leo núi, ai muốn thư giãn thì có thể đi dạo, ngắm cảnh ở phía dưới.
Không chỉ vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa còn mang theo cả nồi niêu, xoong chảo của nhà hàng đến.
Vừa đến bờ suối, mọi người đã bắt tay vào việc dựng lều, nhặt củi nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn ngoài thịt và trứng mang theo từ nhà hàng còn lại đều lấy tại chỗ.
Rau dại dưới chân núi chỉ cần chần qua, xào sơ là đã có hương vị rất riêng.
Dòng suối nhỏ bên cạnh cũng là nơi lý tưởng để bắt cá.
Mọi người phân công nhau làm việc, ai nấy đều vui vẻ vì đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này.
Ngay cả người từng trải như Liêu Chính Dân cũng cảm thấy mới lạ.
Hai người thong thả tản bộ đọc theo con suối nhỏ, như tìm lại được cảm giác thời trẻ.
Trong những buổi tụ tập đông người như thế này, việc chăm sóc trẻ con thường do Lâm Hạo Nam đảm nhiệm.
Bởi vì lũ trẻ đều thích chơi với anh, lần này cũng không ngoại lệ.
Trước khi đến Lâm Hạo Nam còn đặc biệt mua điều, vừa đến nơi đã dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi thả diều.
Vì còn quá nhỏ nên Điềm Điềm chỉ có thể ngồi trong lòng mẹ, mở to mắt nhìn mọi người chơi đùa..