Thấy Lâm Hạo Nam chơi diều vui vẻ như vậy, Chu Cận Xuyên không nhịn được trêu chọc: "Anh hai, anh nhìn xem em ba và em tư của anh đang làm gì kìa? Người ta đều đã có đôi có cặp, chỉ có anh là vẫn còn thong dong thả diều, anh không định khẩn trương lên à?"
Lâm Hạo Nam cười nhìn Lâm Lạp Bắc ở phía xa, quay đầu lại cười khẩy: “Chuyện của thằng tư anh biết rồi, nó đã chờ đợi bao nhiêu năm, có bạn gái cũng là chuyện bình thường!"
Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhìn thấy Lâm Trạch Tây, giọng điệu lập tức trở nên kích động: “Chuyện gì thế này?! Từ bao giờ mà thằng ba cũng có bạn gái vậy?!"
Thấy anh cuối cùng cũng nhận ra, Chu Cận Xuyên không nhịn được cười: “Anh cũng không quan tâm đến em trai mình gì cả, người ta đã cố gắng từ lâu rồi đấy."
Lâm Hạo Nam ngơ ngác.
Anh chỉ không ở nhà, nhưng mỗi cuối tuần về nhà cũng không nghe nói đến chuyện Lâm Trạch Tây có bạn gái.
Vì vậy, anh cũng không còn tâm trí thả diều nữa mà lập tức nhìn chằm chằm hai người họ, hỏi Chu Cận Xuyên cho ra nhẽ.
Ban đầu, anh nghĩ rằng cho dù Lâm Lạp Bắc đã có nơi có chốn thì ít nhất anh vẫn còn Lâm Trạch Tây cùng chịu đựng sự giục giã của mẹ.
Có Lâm Trạch Tây ở đó, mẹ anh sẽ dồn hết "hỏa lực" vào người Lâm Trạch Tây.
Ai ngờ đâu, mới có một thời gian không gặp mà người ta đã tìm được bạn gái rồi?
Điều này khiến Lâm Hạo Nam không khỏi bàng hoàng.
Bên kia.
Lâm Trạch Tây đưa Liễu Phương Lâm đi dạo dọc theo con suối nhỏ.
Đi mãi, hai người đi vào khu rừng nhỏ.
Lâm Trạch Tây lấy có đi dạo, thực chất trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Nghĩ mãi, anh chỉ thốt ra được một câu: “Dạo này bác gái thế nào? Bác đã quen với cuộc sống ở Bắc Kinh chưa?"
Liễu Phương Lâm mím môi cười: “Mọi thứ đều tốt.
Mọi người đều rất quan tâm đến mẹ em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-747.html.]
Đúng rồi, lần trước em chưa kịp cảm ơn anh, anh đã giúp đỡ mẹ con em rất nhiều."
Lâm Trạch Tây gãi đầu cười ngượng ngùng: “Khách sáo cái gì, chỉ cần bác gái và em khỏe mạnh là được.
Anh thấy dạo này em cười nhiều hơn trước rồi."
Liễu Phương Lâm ngạc nhiên sờ lên mặt mình, cúi đầu cười ngại ngùng: “Có sao? Bản thân em cũng không để ý."
"Đúng rồi, em nghe nói bên nhà máy thực phẩm giao hàng suýt chút nữa thì chậm trễ, anh đã phải thức mấy đêm liền mới đảm bảo giao hàng đúng hẹn."
Lâm Trạch Tây cười toe toét: “Đó là việc anh nên làm, là công việc của anh mà."
Liễu Phương Lâm len lén liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, trong lòng cảm thấy áy náy.
Mấy ngày nay, cô ấy luôn muốn tìm cơ hội mua quà tặng cho Lâm Trạch Tây và Tô Ý.
Bên Tô Ý thì dễ, nhưng Lâm Trạch Tây là con trai, cô ấy thật sự không biết nên tặng gì.
Ban đầu, cô ấy định nhân cơ hội gặp mặt lần này để hỏi anh, nhưng khi gặp rồi lại không biết nên mở lời thế nào.
Còn Lâm Trạch Tây thì cứ vòng vo tam quốc, lúc thì hỏi chuyện gia đình cô ấy, lúc lại hỏi cô ấy đi dã ngoại có vui không, mãi vẫn không hỏi ra câu hỏi mà trong lòng anh muốn hỏi nhất.
Liễu Phương Lâm biết anh muốn nói gì, nếu không anh cũng sẽ không cố tình tránh mặt mọi người, đi đến nơi hẻo lánh như vậy.
DTV
Đợi mãi không thấy anh lên tiếng, cô ấy lấy hết can đảm, lần đầu tiên chủ động hỏi: "Có phải anh có điều gì muốn nói với em không?"
Lâm Trạch Tây sững sờ: “Em nhận ra rồi sao?"
Liễu Phương Lâm cúi đầu mỉm cười.
Đã đi xa đến vậy rồi, sao cô ấy có thể không nhận ra chứ.
Thấy cơ hội đã đến, Lâm Trạch Tây căng thẳng xoa xoa tay, giọng nói khàn khàn: “Ừm thì...
Anh không biết bây giờ có phải là lúc thích hợp để nói chuyện này hay không? Em vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh nói ra có phải là có chút thừa nước đục thả câu không?".