Nhưng Tô Ý thì khác, cô đã trực tiếp đến đó, biết được hai chữ "hành động" đơn giản của Chu Cận Xuyên ẩn chứa bao nhiêu khó khăn, vất vả.
Phụ nữ vốn dĩ nhạy cảm hơn.
Triệu Lam nghe xong "báo cáo" của Chu Cận Xuyên thì vạch trần: "Con đừng lừa chúng ta nữa, làm sao mà thuận lợi như con nói được, tivi đều đã đưa tin rồi."
Tô Ý tò mò: "Mẹ, tivi đưa tin gì ạ?"
"Hình ảnh bộ đội cứu người trong nước lũ, cả cảnh xe chở hàng cứu trợ của các con bị sạt lở đất rơi xuống vực và cảnh các con vào núi cứu hộ, đào đường...
đều có cả."
Chu Cận Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng.
Lẽ ra Lâm Trạch Tây và Tô Ý phải lái một chiếc xe riêng, nhưng lúc về, hai người không hề nhắc đến chuyện xe cộ.
Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn Tô Ý: "Sao anh không nghe em nói chuyện sạt lở đất?"
Tô Ý cười gượng: "Vì không sao mà, chỉ có hai chiếc xe rơi xuống vực thôi, lúc rơi xuống, mọi người đều rơi vào vũng bùn nên không ai bị thương cả."
Chu Cận Xuyên đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Để mọi người không lo lắng, anh đành phải tạm thời gác lại nghi ngờ, định bụng tối nay sẽ hỏi riêng Tô Ý.
Thấy anh không hỏi nữa, Tô Ý thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, cô cũng tò mò không biết những hình ảnh trên tivi được quay lúc nào, tại sao lúc ở hiện trường cô lại không hề hay biết.
Chẳng lẽ vì lúc đó mọi người đều tập trung vào việc cứu hộ nên không để ý? Hay là do máy bay trực thăng quay lại?
Nhưng lúc đó, vụ sạt lở đất xảy ra đột ngột, cho dù có quay phim, thì chắc cũng chỉ quay được cảnh cứu hộ sau đó.
Hơn nữa, lúc đó trời tối om, chắc chắn là không thể quay được khoảnh khắc bốn người biến mất.
Nghĩ vậy, Tô Ý an tâm, chỉ cần không bị lộ là được.
Tô Ý thì yên tâm, nhưng Chu Cận Xuyên vẫn còn lo lắng chờ hai người ăn cơm xong và lên lầu.
Anh đóng cửa lại, hỏi kỹ càng Tô Ý về chuyện đã xảy ra.
Tô Ý biết mình không thể giấu anh được nên kể lại sự việc.
Thấy anh cau mày, cô an ủi: "Anh yên tâm đi, thật sự chỉ có một khoảnh khắc đó thôi, sau đó mọi người đều rơi xuống vũng bùn, ba người họ được cứu lên, còn tưởng mình đã lên trời."
DTV
Chu Cận Xuyên thở dài: "Em còn cười được, thật sự là quá nguy hiểm.
Cho dù ba người họ không phát hiện, thì em cũng nguy hiểm rồi đấy.
Nếu em phản ứng không kịp thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-771.html.]
Tô Ý không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên nâng cằm lên, nũng nịu vuốt ve khuôn mặt anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
"Chuyện đã qua rồi, lần sau em sẽ chú ý, được không?"
Chu Cận Xuyên thở dài, ánh mắt nhìn cô dần trở nên nóng bỏng.
"Em ăn no chưa?"
"Ừm, no rồi."
"Còn buồn ngủ không?"
"Ngủ cả buổi chiều rồi, anh nghĩ sao?"
"Vậy thì tốt."
Bị đẩy ngã xuống giường Tô Ý cảm thấy có gì đó không ổn: "Chẳng lẽ anh không mệt sao?"
Chu Cận Xuyên lấy gối kê dưới cổ cô: "Không!"
"!!!"
….
Ban đầu, mục đích của Tô Ý khi quyên góp hàng cứu trợ không phải là để quảng cáo cho sản phẩm của gia đình mình, nhưng lần này, mì ăn liền Tô Ký thực sự đã nổi tiếng khắp cả nước.
Đặc biệt là khi những tin tức về cứu trợ được phát sóng trên tivi, mì ăn liền Tô Ký luôn vô tình xuất hiện trong rất nhiều cảnh quay.
Điều này vô hình trung đã mang lại hiệu quả quảng cáo rất lớn cho Tô Ký.
Có người gọi điện đến chỉ để cảm ơn, nhưng cũng có rất nhiều thương nhân và đơn vị gọi đến để đặt hàng.
Một lần nữa, mì ăn liền Tô Ký lại rơi vào tình trạng cháy hàng.
Sản lượng của xưởng thực phẩm vốn đã khó khăn lắm mới đáp ứng được nhu cầu, bây giờ lại càng khan hiếm hơn.
Tô Ý nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau ngủ nướng thêm một chút.
Sau khi thức dậy, cô chỉ dọn đẹp qua loa rồi đến xưởng thực phẩm làm việc.
Khi đến nơi, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.
Vừa nhìn thấy Tô Ý, mọi người đã vây quanh hỏi han sức khỏe.
"Chẳng phải bảo em nghỉ ngơi thêm một ngày sao? Sao hôm nay đã đến rồi?"
"Sức khỏe chị thế nào rồi? Khỏe hẳn chưa?"
Tô Ý bị vây quanh đến mức không thở nổi, cô cười đáp: "Mọi người yên tâm đi, em đã hồi phục hoàn toàn rồi.
Nghe nói mấy ngày nay mọi người làm việc vất vả, nên em đến ngay.".