May mắn thay, Lâm Hạo Nam có nhiều kinh nghiệm leo núi, anh đưa Từ Đan đến một nơi an toàn, sau đó tự mình đi khảo sát xung quanh, xác định điểm dựng trại tốt nhất, rồi mới dẫn cô đến đó.
Lâm Hạo Nam chọn một khu đất tương đối bằng phẳng và rộng rãi.
Vừa đặt đồ đạc xuống, anh đã dùng d.a.o phát quang bụi rậm và cành cây xung quanh, dựng một lều trại đơn giản, treo đèn cứu hộ khẩn cấp lên.
Sau khi thu dọn xong xuôi, trên núi vẫn chưa có tin tức gì.
Trời càng lúc càng lạnh, độ ẩm càng lúc càng cao.
Cho dù là mùa hè cũng khiến người ta rùng mình.
Lâm Hạo Nam dọn dẹp sạch sẽ cỏ khô và lá cây trên mặt đất, xác định sẽ không gây cháy rừng rồi mới nhóm lửa.
"Đồng chí Từ Đan, em qua đây hơ lửa đi."
Có lửa, hai người cảm thấy ấm áp hơn.
Lúc này, Từ Đan đang rất lo lắng không nguyng nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy gì.
Lâm Hạo Nam thấy vậy thì khuyên nhủ: "Đồng chí Từ Đan, bây giờ chúng ta lo lắng cũng vô ích, chi bằng hãy giữ gìn sức khỏe và tinh thần trước đã, để lát nữa khi có nhiệm vụ thì mới hoàn thành tốt được."
Từ Đan ừ một tiếng, ngồi xuống bên đống lửa.
Nghỉ ngơi một lúc, Từ Đan không nhịn được cười khổ: “Đồng chí Lâm, em thấy mới hơn mười ngày mà chúng ta gặp nhau lại phải leo núi."
Lâm Hạo Nam cũng cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, mỗi lần gặp nhau đều là nhiệm vụ khẩn cấp, không còn cách nào khác."
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Từ Đan cũng yên tâm hơn: “May mà có anh ở đây, nếu đội trưởng Trịnh thực sự để hai nữ đồng chí ở đây chờ tiếp ứng, chắc em sợ c.h.ế.t mất."
Lâm Hạo Nam tỏ vẻ hiểu ra: “Chuyện khẩn cấp, thiếu người nên đôi khi không thể chu toàn hết được.
Đội trưởng Trịnh của các em không giống như bọn anh, không thường xuyên vào núi nên không hiểu rõ về núi rừng ban đêm."
Từ Đan gật đầu liên tục, đồng thời không nhịn được ngáp một cái.
Sáng nay cô ấy dậy từ rất sớm, bận rộn mãi đến giờ này, không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-778.html.]
Lâm Hạo Nam thấy vậy thì chỉ vào lều trại phía sau: “Nếu em buồn ngủ thì vào trong đó ngủ một lát đi, anh ở bên ngoài chờ tin tức."
Từ Đan vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cùng chờ đi."
Lâm Hạo Nam quay sang nhìn cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu tìm thấy người, tiếp theo sẽ là nhiệm vụ của em, vì vậy bây giờ nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi cho khỏe, tiết kiệm sức lực."
"Yên tâm đi ngủ đi, anh ở bên ngoài trông coi, có chuyện gì sẽ gọi em ngay."
Ban đầu Từ Đan không muốn ngủ, hơn nữa hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, đến giờ cô ấy vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Nhưng khi nằm trong lều, nhìn qua khe hở thấy ánh lửa bập bùng bên ngoài, cô ấy cảm thấy ấm áp.
Bóng lưng rộng lớn của Lâm Hạo Nam khiến người ta cảm thấy rất an toàn và tin tưởng.
Dần dần, cô ấy không chống cự nổi cơn buồn ngủ nữa.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn còn lo lắng nên Từ Đan cũng không ngủ được lâu, chỉ hơn một tiếng sau đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, Lâm Hạo Nam vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, thỉnh thoảng lại dùng que củi khều lửa cho cháy lớn hơn.
Từ Đan chỉnh lại quần áo, ngồi xuống bên cạnh anh: “Em ngủ bao lâu rồi? Vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Lâm Hạo Nam lắc đầu: “Chưa, em mới ngủ một lúc thôi, sao không ngủ tiếp đi?"
"Em không ngủ được nữa, hay là anh vào lều nghỉ một lát đi?"
"Anh không buồn ngủ, không ngủ được thì cùng chờ đi."
Nếu thông tin được cung cấp là chính xác, những đứa trẻ đó đã bị mắc kẹt trên núi này ba mươi sáu tiếng rồi.
Lúc này, không biết chúng đang ở đâu, có an toàn không.
Bây giờ, hai người chỉ có thể bám trụ vị trí của mình và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hai người lại ngồi bên đống lửa một lúc lâu, bỗng trên bầu trời xa xa xuất hiện một ánh sáng tiếp theo là một ánh sáng khác ở cùng vị trí.
DTV
"Tìm thấy rồi! Nhìn kìa, đó là tín hiệu tìm thấy người!"