"Nghe nói Từ Bân đến, em vui đến vậy sao? Lúc nãy anh nói Lão Lục đến, sao em không vui như thế?"
Tô Ý vừa khoác tay anh vừa cười: "Chẳng phải bình thường sao? Em vui cho Từ Tiểu Cần, mấy hôm trước, cô ấy còn nói với em là đã lâu rồi chưa về quê, nếu cô ấy biết anh trai mình đến thì chắc chắn sẽ vui lắm!"
Chu Cận Xuyên bừng tỉnh, lúng túng nói: "Ra là vậy, anh còn tưởng em vui cho mình chứ."
Tô Ý không nhịn được cười, nhìn anh: "Anh, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, sao anh còn nhớ rõ vậy?"
"Hơn nữa, Từ Bân có làm gì đâu, sao anh cứ ghen với người ta mãi vậy, không lẽ anh sợ em..."
Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Sợ."
Tô Ý cạn lời, lườm anh: "Chu Cận Xuyên, lần này em có thể đi xem không?"
Chu Cận Xuyên nhướng mày: “Sao? Muốn đi gặp Từ Bân?"
Tô Ý tức giận, đánh vào lưng anh: "Anh nói bậy gì đấy, còn chưa hết ghen nữa hả? Em đi xem Lão Lục, được chưa?"
"Không được, Lão Lục cũng không được."
Tô Ý biết anh đang đùa nên kéo tay anh: "Em thật sự muốn đi xem cho biết, chẳng lẽ người nhà quân nhân như em lại không có cơ hội sao?"
Chu Cận Xuyên trở lại bình thường: "Không được, đây là cuộc thi quân sự, không phải là hội diễn văn nghệ, nếu là hội diễn thì anh nhất định sẽ đưa em đi.”
"Em thay mặt công ty đi tài trợ cũng không được sao?"
"Sao? Em còn muốn đưa mì ăn liền của mình vào quân khu nữa à?"
Chu Cận Xuyên cười: "Cho dù em là vợ của sư trưởng, anh cũng không thể thiên vị được, nếu không, người ta sẽ nói anh lợi dụng chức quyền vì tư lợi."
Tô Ý hừ lạnh: "Năm đó, chẳng phải anh nói là mình không bao giờ đi cửa sau, vậy mà sau đó, ai là người đi cửa sau, giúp em vào được nhà ăn? Ai là người đi cửa sau, sắp xếp chỗ ở cho em?"
Chu Cận Xuyên bị vạch trần, mặt đỏ bừng.
"Còn ai vào đây nữa, lúc đó, anh lo lắng cho em."
Nói xong Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi nhìn cô cười: "Em thật sự muốn đi à, cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-781.html.]
Ngày cuối cùng của cuộc thi, bọn anh dự định tổ chức một buổi lễ khen thưởng tập thể cho những người tham gia cứu hộ lần trước.
Tuy các em không phải là quân nhân, nhưng cũng đã góp một phần sức lực, anh nghĩ, sắp xếp cho em và anh ba tham gia, chắc là không vi phạm kỷ luật."
Tô Ý không ngờ lại đi được nên vui mừng: "Cho thêm một suất nữa được không?"
Chu Cận Xuyên ngạc nhiên: "Ba Liêu chắc là sẽ không đi đâu, bây giờ ông ấy ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho mẹ, ít khi tham gia các hoạt động."
Tô Ý cười: "Không phải ba Liêu, là Bạch Miêu Miêu, đến lúc đó Tạ Tiểu Quân cũng tham gia thi đấu, chắc chắn là cô ấy cũng muốn đi xem."
Chu Cận Xuyên nhìn cô: "Đó là người nhà của Tạ Tiểu Quân, không phải việc của anh."
Tô Ý nịnh nọt, xoa bóp vai cho anh: "Sư trưởng anh giúp em xin thêm ba suất đi, nếu cấp trên thấy chúng ta đi đông người quá, thì bọn em sẽ nói sau."
Chu Cận Xuyên hưởng thụ, vỗ vào vai bên kia, ra hiệu cho cô đổi bên: "Thôi được rồi."
Ai ngờ, anh còn chưa hưởng thụ được một phút thì Tô Ý đã đổi giọng.
Cô ngáp dài: "Ôi, buồn ngủ quá."
DTV
Chu Cận Xuyên: “..."
…..
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa thu đã đến.
Tháng chín ở Bắc Kinh, trời cao mây trắng sáng sớm và chiều tối đã se lạnh.
Từ khi cuộc thi quân sự bắt đầu, Chu Cận Xuyên và Lâm Hạo Nam đều chưa về nhà.
Ông nội Chu và Chu Hoằng Nghĩa ngày nào cũng đến xem thi đấu.
Ở nhà chỉ còn lại Triệu Lam, Tô Ý, Tiểu Vũ và Noãn Noãn.
Mọi người chỉ có thể xem một số đoạn tin tức ngắn trên tivi.
Tuy chỉ là những đoạn ngắn, nhưng cũng đủ khiến mọi người hào hứng chỉ hận không thể đến hiện trường xem trực tiếp.
May mắn thay, cuối cùng Chu Cận Xuyên cũng xin được cho Tô Ý, Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu tham gia buổi lễ bế mạc và trao giải.