Ông ấy chỉ nói một câu, mà đã bị "đâm" cho te tua.
"Tôi chịu thua ông, tôi biết cháu dâu ông giỏi giang, không thể so sánh được!"
Nói xong, ông ấy quay sang nhìn Tô Ý: "Đồng chí Tiểu Tô, thật sự là cháu đã kê đơn thuốc chữa khỏi bệnh cho ông già nhà cháu sao? Cháu còn biết cả y học cổ truyền nữa à?"
Tô Ý cười gượng: "Cháu chỉ học được chút ít, đều là do sư phụ chỉ dạy."
Ông nội Chu hừ một tiếng: "Ông biết sư phụ của con bé là ai không?"
DTV
"Ai?"
"Chính là ông Tôn, người có tính cách kỳ quặc ấy."
"Nhà họ Tôn? Mấy trăm năm trước, đó là gia tộc ngự y đấy!"
"Đúng vậy, người ta tự mình đề nghị nhận cháu dâu tôi làm đồ đệ, nếu không con bé đâu có thời gian mà đi học."
"À đúng rồi, lần trước ông đã ăn hết món thịt kho tàu mà tôi mang đến phải không? Đó cũng là do cháu dâu tôi làm, khi nào rảnh, ông đến nhà tôi ăn cơm, nếm thử tài nghệ của Tiểu Tô nhà tôi xem, ăn nóng mới ngon, nếu không làm sao tôi ăn được hai bát cơm một bữa?"
Ông cụ Lưu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên cười chuyển sang chuyện khác: "Hôm qua tôi thấy có mấy tân binh rất giỏi, đều xuất thân từ Bắc Kinh, ông đã nhìn thấy chưa?"
Ông nội Chu cười gật đầu: "Ông nói mấy đứa tốt nghiệp trường quân đội ấy à? Thấy rồi, chúng nó đều là do anh trai của cháu dâu tôi huấn luyện đấy, làm sao mà kém được?"
"À đúng rồi, lần sau ông đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ gọi mấy thằng con trai của thông gia đến cho ông làm quen, trừ Lâm Hạo Nam là ông đã quen biết rồi đấy, mấy đứa kia có lẽ ông cũng đã từng nghe nói đến, thằng cả tên là Lâm Vọng Đông, là nhân tài ngoại giao nổi tiếng của chúng ta, còn.."
Ông cụ Lưu: Tôi không muốn biết.
Trước khi ông cụ Lưu bị tức chết, đại hội khen thưởng cũng chính thức bắt đầu.
Tô Ý xem như thoát nạn, vội vàng chào hai người rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Ngồi xuống Tô Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác: "Sao lại đi lâu thế?"
"Mặt em cứng hết cả rồi kìa."
Tô Ý cười gượng: "Ông nội gọi em đi giới thiệu với mọi người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-784.html.]
"Sao không dẫn Chu Cận Xuyên theo?"
"Có lẽ ông ấy không muốn cho người khác biết Cận Xuyên là cháu trai của mình."
"Không muốn cho người khác biết cháu trai, nhưng lại giới thiệu cháu dâu, là sao? Chẳng lẽ cảm thấy Lão Chu không xứng sao?"
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đại hội khen thưởng đã chính thức bắt đầu.
Tô Ý vỗ nhẹ vào hai người, cả ba đều tập trung nhìn lên sân khấu.
Buổi lễ khen thưởng hôm nay được tổ chức rất long trọng, sân khấu được dựng tạm ngoài trời.
Đầu tiên là khen thưởng những tập thể và cá nhân có thành tích xuất sắc trong cuộc thi quân sự.
Ba người nhìn thấy Lâm Hạo Nam thì vô cùng vui mừng, vỗ tay nhiệt liệt cùng mọi người.
Tiếp theo, ba người lại nhìn thấy Lục Trường Chinh và Từ Bân.
Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu không quen biết hai người họ, nhưng Tô Ý thì khác, sau bao lâu gặp lại người quen từ Tây Bắc, cô bỗng cảm thấy thân thiết, gần gũi.
Giống như gặp lại bạn bè lâu năm.
Khi hai người nhìn sang Tô Ý cũng gật đầu mỉm cười với họ, coi như là chào hỏi.
Tiếp theo, Tạ Tiểu Quân cũng lên sân khấu.
Bạch Miêu Miêu nhìn đến mức mắt chữ O mồm chữ A, kích động lắc tay Tô Ý: "Là Tạ Tiểu Quân, cậu nhìn thấy chưa?"
Tô Ý cười: "Tất nhiên là nhìn thấy rồi, cậu kiềm chế chút đi, lát nữa đừng hét lên đấy."
Bạch Miêu Miêu lườm cô, lén lút giơ ngón tay cái với Tạ Tiểu Quân.
Khi Tạ Tiểu Quân nhìn sang, anh ấy cũng ngạc nhiên.
Cứ tưởng lần này chỉ có Lâm Trạch Tây và Tô Ý đến, dù sao hai người đã cùng nhau đến huyện An cứu hộ, không ngờ họ lại dẫn cả Bạch Miêu Miêu đến.
Ngạc nhiên xong, anh cười toe toét.
Tiếp theo, đại hội bắt đầu khen thưởng cho những người tham gia cứu hộ lần trước.