Tô Ý cười: "Bây giờ đã mở cửa cho mọi người rồi, ai cũng có thể đến ăn."
"Vậy một bàn tiệc hết bao nhiêu tiền?"
"Dạ, cháu không biết, không phải cháu đặt."
"Chắc là đắt lắm."
DTV
Trong lúc Tô Ý đang định tìm cách chuồn đi thì những người đứng chặn ở cửa đã lùi ra ngoài.
Hóa ra Lâm Hạo Nam đã đón được cô dâu, đang bế cô dâu ra ngoài.
Tô Ý vội vàng tiến lên, cùng Bạch Miêu Miêu và những người khác rắc hoa hồng.
"Chị Từ Đan, hôm nay chị đẹp quá!"
Tuy mặc quân phục, nhưng hôm nay Từ Đan trang điểm nhẹ nhàng trông rất khác so với thường ngày.
Trên n.g.ự.c hai người đều cài hoa hồng đỏ, trên đó có ghi chữ "chú rể" và "cô dâu", trên mặt hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.
Sau khi đón được cô dâu, Lâm Hạo Nam nhanh chóng bế cô dâu vào xe.
Mọi người cũng tìm xe đạp của mình rồi cùng nhau quay về nhà họ Tô.
Ngoài những người đi đón dâu, những người thân và bạn bè khác đều đang chờ đợi ở căn nhà nhỏ màu trắng của nhà họ Tô.
Tuy đông người, nhưng theo ý muốn của cô dâu chú rể, nhà họ Tô cũng không tổ chức lễ nghi rườm rà.
Chỉ cần đón cô dâu chú rể vào nhà, rồi sau đó hai người đến chào hỏi Tô Nhân và Liêu Chính Dân.
Hôm nay, Liêu Chính Dân cũng hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên ông ấy tham gia đám cưới của con nên sợ mình làm không tốt.
Dù sao, bao nhiêu năm nay ông ấy không nuôi dạy con cái, giờ đột nhiên có một đứa con trai và con dâu lớn như vậy, nói không hồi hộp là giả.
Tô Nhân thì đỡ hơn, dù sao bà ấy cũng đã trải qua đám cưới của Lâm Vọng Đông và Tô Ý rồi, cũng đã hiểu quy trình.
Thấy Tô Ý bưng trà đến trước mặt cô dâu chú rể, bà ấy kéo Liêu Chính Dân: "Nhanh lên, con dâu con trai đến chào hỏi rồi."
Liêu Chính Dân sờ vào phong bao lì xì trong túi, bước đến bên cạnh Tô Nhân.
Ông ấy nhỏ giọng hỏi: "Tôi ngồi đây có được không?"
Dù sao, đối với Lâm Hạo Nam, ông ấy chỉ là chú chứ không phải cha ruột.
Hơn nữa, khác với Lâm Trạch Tây và Tô Ý, ông ấy ít khi tiếp xúc với Lâm Hạo Nam, sợ ngồi xuống mà đến lúc đó con trai đổi cách xưng hô thì sẽ ngại ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-790.html.]
Lâm Hạo Nam hình như cũng nhận ra sự lúng túng của ông ấy, nên vội vàng lên tiếng thúc giục: “Ba, ba mau ngồi xuống đi, con đưa con dâu đến kính trà ba đây."
Cơ thể Liêu Chính Dân cứng đờ, vội vàng được Tô Nhân kéo ngồi xuống.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Hạo Nam dìu Từ Đan bưng trà đến.
"Mẹ, những năm qua mẹ đã vất vả rồi.
Ly trà này con kính mẹ."
Từ Đan cũng mỉm cười gọi theo: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc Hạo Nam chu đáo.
Mời mẹ dùng trà."
Mắt Tô Nhân rưng rưng, bỗng nhiên nghẹn ngào: “Ừ, được!"
Tô Nhân uống trà xong thì vội vàng lấy bao lì xì ra đưa cho Từ Đan: “Đây là lì xì may mắn, con nhất định phải nhận lấy."
Lần này, Từ Đan không từ chối, mỉm cười nhận lấy.
Tiếp đó, Lâm Hạo Nam bưng trà đến trước mặt Liêu Chính Dân: “Ba, con muốn cảm ơn ba đã chăm sóc mẹ con chu đáo.
Nếu không có ba, bây giờ mẹ con sẽ không hạnh phúc như vậy."
Từ Đan cũng vội vàng gọi theo: “Ba, mời ba dùng trà."
Câu nói này khiến mọi người có mặt đều cảm động.
Nhất là Tô Ý, cô biết lời gọi "ba" này có ý nghĩa lớn lao như thế nào đối với Liêu Chính Dân.
Bình thường, Liêu Chính Dân luôn điềm đạm lịch thiệp, ít khi thể hiện cảm xúc, nghe tiếng gọi "ba" của Từ Đan, ông ấy cũng rưng rưng nước mắt.
Nghẹn ngào một lúc, ông ấy mới nhớ ra chưa đưa bao lì xì, vội vàng lấy ra đưa cho cô: “Sau này, hai con phải nương tựa lẫn nhau, cùng nhau phấn đấu, sống tốt cuộc sống của mình, đó chính là mong ước lớn nhất của ba và mẹ các con."
"Bọn con ghi nhớ lời ba, nhất định sẽ không khiến ba mẹ thất vọng."
Không khí trong nhà rất ấm áp và cảm động.
Nhưng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người đàn ông đó mặc quần áo kín mít, đội mũ len, chiếc khăn len dày che kín nửa khuôn mặt.
Vì là mùa đông nên mặc như vậy cũng không có gì lạ.
Hơn nữa, lúc này trong sân nhà Tô đông nghịt người đến chúc mừng, không ai chú ý đến ông ta.