Phát hiện này làm cho Từ Đan và Diêu Ngọc Phương vui mừng khôn xiết.
Hai người họ vội tiến lên hỏi giá.
Tô Ý cũng mua thêm mấy cái.
Nếu Bắc Kinh còn cháy hàng vậy nhất định là rất thời thượng, mua về tặng cho người thân cũng được.
Mua xong váy và quần áo cho mình, ba người đi lên lầu hai.
Nơi này có đủ loại kiểu dáng vest nam, còn có đủ các loại giày bằng da thật.
Nhưng ánh mắt Tô Ý lại nhìn trúng một cái áo da.
Đó là áo khoác da của phi công, cổ tay và vạt áo đều có kiểu dáng dây rút trông rất sang trọng và đẹp trai.
Vừa nhìn thấy nó, Tô Ý đã tưởng tượng ra dáng vẻ khi Chu Cận Xuyên mặc nó.
Cô lập tức tìm một bộ đúng size của anh rồi đi hỏi giá.
Thái độ của người bán hàng rất tốt, nhưng nói có hơi lớn khiến người ta sợ hãi: “Ánh mắt của cô thật tốt, đây là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ 888 đồng một cái!”
Vừa nghe thấy giá này, Từ Đan và Diêu Ngọc Phương đang xem bộ quần áo khác vội vàng chạy qua.
“Cái gì? Còn chỉ cần 888 đồng?!”
“Nó làm từ cái gì? Sao lại có quần áo đắt như vậy?”
Người bán hàng mỉm cười giải thích: “Nó làm từ da thật, không tính là đắt đâu, cái áo da đắt nhất tiệm chúng tôi phải hai ngàn đồng một cái cơ!”
Từ Đan và Diệu Ngọc Phương nhìn nhau, trong mắt hai người tràn ngập sự kinh hãi.
Tô Ý mỉm cười sờ tay lên bộ đồ, xúc cảm mềm mại khiến cô yêu thích không muốn rời tay.
Cô đảo qua đảo lại xem xét các chi tiết thủ công, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm: “Tôi muốn cái này.”
Từ Đan và Diêu Ngọc Phương lập tức trọn to hai mắt nhìn cô, đồng thời cũng đưa tay sờ thử: “Cái áo da thật này tốt vậy à?”
Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Áo da này có vẻ mỏng hợp với mùa này.
Ở Bắc Kinh gió lớn, cái này có thể chắn gió, hiệu quả giữ ẩm cũng không tệ.”
Nghe Tô Ý nói vậy, hai người cũng đảo mắt nhìn qua áo đa kiểu dáng khác trong tiệm.
Ban đầu hai người họ ngại đắt, 888 đồng là bằng hơn tháng tiền lương của bọn họ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-818.html.]
Nhưng mấy ngày nay bọn họ ở bệnh viện cũng nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo da, bây giờ ngẫm lại đúng là rất phong cách.
Nếu Thượng Hải phổ biến như vậy, vậy có lẽ chẳng bao lâu nữa áo da này cũng sẽ thịnh hành ở Bắc Kinh.
Hiếm khi tới đây một chuyến, hay là mua một bộ đem về.
Nghĩ vậy, hai người đồng thời cười nói.
“Tớ cũng mua cho anh cả cậu một cái!”
“Em mua cho anh hai chị một cái!”
Nói xong hai người ngại ngùng mỉm cười.
Tô Ý cũng gật đầu đồng ý: “Hai người chị dâu, hai người thật tốt với anh cả và anh hai của em, đợi sau khi trở về nhất định bọn họ sẽ mừng điên lên!”
Hai người cúi đầu mỉm cười, sau đó bắt đầu chọn kiểu dáng.
Lúc hai người họ chọn, Tô Ý cũng nhìn lại một lượt cái áo da, cuối cùng cầm thêm một cái theo phong cách bụi bặm nhìn đi nhìn lại.
Từ Đan khó hiểu hỏi: “Tiểu Ý, chị định mua thêm một bộ nữa à?”
Tô Ý gật đầu: “Chọn giúp anh ba, nếu không trở về thấy anh cả và anh hai đều có, chỉ mình anh ấy không có có lẽ sẽ buồn lắm.”
Diêu Ngọc Phương đồng tình nói: “Đúng rồi, chú ba là người chăm chút ngoại hình nhất trong số mấy anh em, quên ai cũng không thể quên anh ta được! Để chị dâu trả một nửa cho em.”
Từ Đan cũng phụ họa theo: “Cả em nữa, ba người chúng ta cùng trả.”
Tô Ý mỉm cười nhìn hai người một cái: “Được rồi, không cần đâu, thường ngày anh ba luôn giúp đỡ em, mua cho anh ấy bộ quần áo cũng là chuyện nên làm, đừng ai tranh công với em.”
Lâm Lạp Bắc ở phía Tây Bắc xa xôi: Không có ai nhớ tới tôi.
Sau khi ba người chọn xong mau chóng đi thanh toán.
Vậy vẫn chưa đủ, sau khi mua áo da xong.
Tô Ý lại đi mua áo lông vũ.
Sắp tới mùa đông rồi, áo lông vũ có thể giữ ấm hơn áo khoác bông nhiều.
DTV
Nếu không phải ngại khiến hai chị dâu mất mặt, cô còn định mua cho mỗi người trong nhà một cái.
Sau một hồi mua mua mua, ba người đều kiệt sức.
“Sao chị cảm thấy ra ngoài dạo phố còn mệt hơn thi hành nhiệm vụ vậy!”
“Dù sao chị vẫn cảm thấy mệt hơn đi làm ở bệnh viện nhiều!”