Tô Ý thấy hai người mệt mỏi bèn chỉ vào quán cà phê đối diện đề nghị: “Chị dâu cả, chị dâu hai, chúng ta đi qua đối diện nghỉ ngơi chút đi, vừa hay nếm thử cà phê ở nơi này, em mời hai người.”
Đây là lần đầu tiên Từ Đan và Diêu Ngọc Phương uống cà phê.
Lúc trước không phải không uống nổi mà là vì người xung quanh không ở thói quen uống món này.
Thường ngày công việc rất bận rộn, cũng không rảnh rỗi tới mấy nơi như này để uống cà phê.
Bây giờ tới Thượng Hải rồi mới nhận thấy có rất nhiều quán cà phê ở ven đường, người uống cà phê cũng rất nhiều.
Bọn họ cũng cảm thấy tò mò: “Cà phê này thật sự ngon sao? Chị nghe nói nó đắng lắm.”
Tô Ý chớp mắt nhìn về phía hai người: “Nếu đã tới rồi thì chúng ta thử là biết ngay.”
DTV
Ba người quyết định đi vào quán cà phê, nhân viên của hàng mau chóng bê ra ba ly cà phê.
Lúc này tiệm cà phê nào cũng đều bê lên một ly cà phê đen, sữa và đường đều do khách hàng tự thêm.
Diêu Ngọc Phương không biết rõ lắm, vừa bê lên đã cầm lấy uống một ngụm, sau đó lập tức phun ra.
Sau khi cố gắng nuốt xuống, sắc mặt Diêu Ngọc Phương vô cùng phức tạp: “Cái này uống không ngon.”
Tô Ý vội vàng đẩy sữa với đường tới trước mặt cô: “Chị dâu, chị thêm ít sữa với đường thử xem.”
Nói rồi, cô tự bỏ một cục đường, thêm chút sữa vào rồi bắt đầu quấy lên.
Hai người Diêu Ngọc Phương và Từ Đan học theo, rồi mau chóng nếm thử lần nữa.
“A, uống kiểu này thì – cũng miễn cưỡng uống đi, dễ uống hơn thuốc Bắc chút.”
Từ Đan buồn cười nói: “Chị đừng nói vậy, sau khi uống xong cũng khá êm, hương vị lưu lại trong miệng cũng rất đặc biệt.”
Tô Ý nhẹ uống ngụm rồi thầm cảm khái: “Uống cũng khá ngon, hay là chúng ta mua ít bột cà phê trở về pha đi, như vậy sau này khi rảnh rỗi chúng ta có thể cùng tụ tập thưởng thức cà phê, cũng không tồi!”
Từ Đan là người đầu tiên tán đồng: “Được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-819.html.]
Vừa dứt lời, một người phục vụ trong quán cà phê đã cầm lấy ba hộp bột cà phê đi tới.
“Đồng chí, cà phê này là do chủ của tôi bảo tôi đưa, mong ba vị sẽ nhận lấy.”
Ba người Tô Ý đưa mắt nhìn nhau: “Nhưng chúng tôi không quen biết chủ của các cô.”
Người phục vụ nhẹ mỉm cười: “Nhưng chúng tôi đều biết các cô, các cô từ Bắc Kinh tới hỗ trợ Thượng Hải chúng tôi.
Chủ chúng tôi nói các cô đã mời người Thượng Hải chúng tôi uống nhiều thuốc Bắc như vậy, tặng các cô chút cà phê này cũng là chuyện nên làm! Các cô cứ nhận lấy đi!”
Ba người ngạc nhiên nhìn về phía quầy, sau đó mới nhận ra tất cả mọi người, từ chủ tới nhân viên của hàng, thậm chí cà nhóm khách hàng tới đây uống cà phê đều đang gật đầu chào ba người bọn họ.
Ba người cảm thấy rất ấm áp, cũng mỉm cười nhận lấy rồi khẽ gật đầu.
Ngoài việc tự do hành động một ngày, tập thể còn sắp xếp cho mọi người một buổi tiệc liên hoan.
Tuy chỉ mới tới đây hơn một tuần ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian này, mọi người đều không được ngủ một giấc hoàn chỉnh.
Các phòng khám và phân phối thuốc của đội tình nguyện thay ca làm việc 24 giờ liên tục.
Vậy nên trước khi trở về Bắc Kinh, Diêu Ngọc Phương đã thương lượng với cấp trên sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan mời mọi người ăn các món ngon ở Thượng Hải.
Vị trí nhà hàng nằm ở bên cạnh Phổ Giang nổi tiếng Thượng Hải, những món được gọi đều là đặc sản của địa phương, cũng coi như chuyến đi của mọi người không uổng phí.
Ăn cơm xong, mọi người sôi nổi đề nghị muốn ra bờ sông đi đạo.
Tới lâu vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mọi người được tản bộ bên bờ sông.
Tô Ý cũng kéo Diêu Ngọc Phương và Tù Đan đi chung.
Khi ba người đi tới phía Tây bờ sông, Tô Ý đứng ở bên bờ nhìn ra xa phía đối diện.
Lúc này bên phía Đông vẫn còn là một vùng đất hoang một mảng tối thui không thể nhìn thấy rõ lắm.
Ba người đứng hóng gió sông một lúc, Diêu Ngọc Phương bèn đề nghị trở về: “Bờ sông này không có gì đẹp cả, chúng ta nên tản bộ trở về thôi.”