Đợi một lúc thì có mấy kỹ thuật viên phụ trách nghiên cứu phát minh thiết bị sản xuất thuốc sôi nổi đi tới.
Chu Cận Xuyên giới thiệu sơ qua về tình hình hiện tại, chuyện còn lại giao cho chú Duẩn và chú Ôn hiểu kỹ thuật lo.
Tuy trước khi tới hai người đã chuẩn bị đầy đủ, cũng đã sửa lại mấy bản thiết kế.
Nhưng ở trước mặt người chuyên nghiệp vẫn nhìn ra mấy chỗ có vấn đề.
Sự khác nhau giữa thiết bị sản xuất viên nang mềm và viên nang cứng rất lớn, kinh nghiệm hai người tích lũy được ở xưởng sản xuất thuốc lúc trước không có tác dụng quá lớn.
Mấy người mở họp thảo luận, cuối cùng cũng quyết định được sơ đồ phác thảo thiết kế.
“Dựa theo yêu cầu về thiết bị sản xuất viên nang của mọi người, trước mắt chúng tôi kiến nghị thiết bị đó sẽ như thế.
Chúng ta có thể dựa theo cái phương án này làm một cái hàng mẫu trước, tới lúc đó mọi người sẽ đem nguyên liệu tới đây xem thử.”
Tô Ý nhìn chú Duẩn và chú Ôn, sắc mặt cả ba đều tràn ngập vẻ kích động.
Trong lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị phát minh thiết bị, Liêu Chính Dân cũng đã thành công giành được mảnh đất lớn vùng ven sông ở Giang Đông.
Đất đã giành được nhưng phải tạm gác lại việc khai thác, chờ chính sách bên trên được duyệt mới khởi công.
…..
Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt đã tới mùa đông năm 1984.
Sau khi bắt đầu vào đông, xưởng sản xuất công nghiệp quân đội đã sản xuất ra thiết bị sản xuất viên nang đầu tiên.
Tô Ý lập tức mang nguyên liệu tới xưởng sản xuất công nghiệp quân đội.
Không thể không nói, nơi này đúng là nơi sản xuất máy móc hàng đầu cả nước.
Tuy vẫn còn chỗ cần cải thiện nhưng lần đầu tiên đã có thể làm ra như vậy cũng coi như là cực kỳ thành công.
Tiếp theo chỉ cần chờ cải tiến ra thiết bị thứ hai thì có thể bắt đầu sản xuất chính thức.
Mọi người đều đã làm việc liên tục không nghỉ ngơi cả mấy tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-824.html.]
Bây giờ khó khăn lắm mới tới được giai đoạn quyết định, Tô Ý định cho mọi người được nghỉ ngơi hai ngày.
Tô Ý cũng tranh thủ đi tới bên xưởng sản xuất thực phẩm quan sát tình hình bên đó.
Lại tranh thủ thời gian nửa ngày tới trường học tìm Liễu Phương Lâm, Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu tụ họp chút.
Biết ba người đều thích ăn bún ốc và mì chua cay, lúc đi Tô Ý còn đặc biệt mang theo không ít mì chua cay qua đó.
Còn bún ốc, cô sợ mùi nồng ăn ở ký túc xá sẽ gây ảnh hưởng nên không mang.
Vừa vào tới hành lang ký túc xá của Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu, cô đã ngửi thấy mùi bún ốc nồng nặc.
DTV
Chờ tới khi vào phòng, cô mới tò mò hỏi: “Sao bên ngoài hành lang lại có mùi bún ốc?”
Bạch Miêu Miêu bất đắc dĩ nhún vai nói: “Hết cách, mọi người đều thích ăn.
Ban đầu còn hứa sẽ không ăn ở ký túc xá, nhưng sau này có người không quản được miệng mình, sau đó mọi người đều mặc kệ, coi như tổn thương lẫn nhau!”
Tô Ý cười nói: “Sớm biết vậy tớ đã mang tới một tí cho các cậu, hôm nay tớ chỉ mang mì chua cay thôi.”
Bạch Miêu Miêu vừa thấy đã mau chóng nhận lấy: “Cảm ơn bà chủ Tô, nhiều vậy là đủ rồi, tớ và Thư Thư cũng rất thích ăn mì chua cay.”
Ba người đang đùa giỡn, Liễu Phương Lâm cũng đi từ ký túc xá giáo viên của mình tới.
“Từ xa đã nghe thấy mùi bún ốc nồng nặc ở ký túc xá các cậu rồi!”
“Đừng nhắc nữa, ngày hôm qua có một bạn học tới văn phòng tìm tớ, trong miệng cũng có mùi này1”
Thấy Liễu Phương Lâm khổ không nói nổi, Tô Ý ngại ngùng mỉm cười: “Tớ thật không ngờ các bạn học lại thích ăn như vậy, lần tới để xem xem có thể cải tiến như nào cho bớt mùi đi không.”
Vừa nghe cô nói vậy, Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư lập tức vươn tay kháng nghị: “Tuyệt đối đừng, bún ốc mùi này mới chính tông, mới ngon, nếu sửa lại thì mùi vị không đúng rồi.”
Liễu Phương Lâm chửi thì chửi nhưng cô ấy cũng là người thích ăn bún ốc.
Chẳng qua ở trường phải chú ý hình tượng nên cô ấy không dám ăn, nhưng bây giờ không phải đang ở trường, mỗi cuối tuần cô ấy đều ra ngoài ở một hai ngày.
Lúc đi ra ngoài ở, cô ấy sẽ mua một túi.
Bạch Miêu Miêu nghe vậy thì thấy rất buồn cười: “Cậu không sợ đồng chí Lâm Trạch Tây ghét bỏ cậu sao?”