Những thai phụ khác khi mang thai đều sẽ buồn nôn khó chịu, ít nhiều gì cũng sẽ cho cơ thể một chút nhắc nhở, còn cô, trước đó một chút cảm giác cũng không có.
Cũng tương đương với việc là đột nhiên biết được chuyện mang thai.
Cho nên không phải là vui hay không vui, mà là căn bản còn chưa kịp hoàn hồn!
Lúc này thấy Chu Cận Xuyên ánh mắt sáng rực, vui mừng như một chàng trai trẻ.
Trong lòng Tô Ý cũng lập tức ấm áp, cảm giác như có chút hoàn hồn lại, liền mỉm cười nói: "Không có, chỉ là em nhất thời chưa dám tin, thật sự là quá đột ngột, em không có chuẩn bị gì cả, hơn nữa trước đó em cũng chưa từng tìm hiểu về phương diện này, đột nhiên như vậy em không biết nên làm gì."
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà màu cam đỏ xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt Tô Ý, cũng chiếu lên bụng cô.
Chu Cận Xuyên lặng lẽ đưa một tay ra, run rẩy vuốt ve bụng cô.
"Vợ đừng sợ, có anh ở đây, chúng ta cùng nhau học hỏi từ đầu."
Trong mắt Tô Ý cũng lóe lên tia sáng, mỉm cười nhìn anh: "Sắp được làm bố rồi, anh vui không?"
Chu Cận Xuyên vừa nghe thấy, lập tức nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Vui, đặc biệt vui, anh - cũng có chút không dám tin."
Nói xong Chu Cận Xuyên bỗng đỏ hoe mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Vợ à, cảm ơn em..."
Tô Ý thấy vậy không khỏi vỗ nhẹ lên tay anh: "Thôi nào, về nhà nhanh thôi! Mẹ chắc đang đợi chúng ta ăn cơm đấy!"
Chu Cận Xuyên mỉm cười, khởi động xe: "Không vội, ghé qua nhà mẹ vợ trước, nói với bà một tiếng, tiện thể để chị dâu chỉ bảo anh một chút, nếu không thì về sau cũng không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn."
Tô Ý muốn nói, thật sự là không cần thiết.
Nhưng thấy anh kích động như vậy, cũng biết là nhất định phải đi.
Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện mang thai trực tiếp với mẹ, để bà vui vẻ một chút.
Ai ngờ đoạn đường vốn chỉ mười mấy phút, hai người lái xe gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-835.html.]
Tô Ý đã có chút không kiên nhẫn được: "Lão Chu, em nói anh lái xe còn có thể chậm hơn nữa không? May mà trên đường không có nhiều xe, nếu không thật sự là bị người ta khinh thường."
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng còi xe.
Ngay sau đó, chiếc xe kia trực tiếp vượt lên song song với xe của hai người.
Tô Ý vừa hạ cửa kính xe xuống định giải thích, nào ngờ trên xe lại chính là Chu Hoằng Nghĩa.
"Ba..."
Chu Hoằng Nghĩa kinh ngạc nhìn hai người: "Hai đứa thật là, trời tối rồi, hai đứa còn đang dạo mát trên đường à?"
Chu Cận Xuyên bị mỉa mai, không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ nhe răng cười: "Ba, Tiểu Ý có rồi."
DTV
Chu Hoằng Nghĩa ngẩn người, hình như là không phản ứng kịp: "Cái gì có rồi? Có cái gì?"
Chu Cận Xuyên khịt mũi một tiếng: "Tất nhiên là có thai rồi! Lão Chu đồng chí, bố sắp được làm ông nội rồi!"
Chu Hoàng Nghĩa căn bản là không nghe thấy lời trêu chọc của Chu Cận Xuyên, trong đầu đều là hai chữ ông nội.
“Ba sắp được làm ông nội rồi? Lúc nào thì biết chuyện này?"
Tô Ý thấy xe của ông ấy cũng đi chậm lại, vội vàng lên tiếng giải thích: "Ba, hai chúng con cũng là vừa mới từ bệnh viện ra, đang định về nhà mẹ đẻ nói với mẹ một tiếng, vừa hay ba về nhà thì nói với mẹ giúp con, ba mẹ ăn cơm trước đi, đừng đợi chúng con."
Chu Hoằng Nghĩa liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, ba về trước đây, hai đứa lái xe chậm một chút, không vội!"
Nói xong, lúc này mới tăng tốc lái xe về nhà.
Chu Cận Xuyên mím môi nhìn Tô Ý cười nói: "Thấy chưa? Ba cũng nói để anh lái xe chậm một chút."
Tô Ý không nhịn được trừng mắt với anh: "Được rồi, nhà đến ngay trước mặt rồi, em không tin còn có thể lái đến khi nào."
Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã đánh lái xe vào cổng nhà họ Tô.
Vừa về đến nhà, Chu Cận Xuyên liền vội vàng đỡ Tô Ý xuống xe.