May mà cô vẫn có thể gọi điện thoại, rất nhiều công việc ở nhà máy dược phẩm vẫn luôn theo dõi qua điện thoại.
Còn đứa bé trong bụng cô cũng rất ngoan, bất kể ngửi thấy mùi gì cũng không có cảm giác khó chịu.
Chắc là do công lao của việc cô ngày nào cũng uống nước linh tuyền.
Một tuần sau, Tô Ý thật sự không chịu đựng nổi nữa, nghiêm túc phản đối với Chu Cận Xuyên, cô muốn đi làm.
"Cứ tiếp tục như vậy nữa, con thật sự sẽ mập thành heo mất, điều quan trọng là không có lợi gì cho cả thể chất lẫn tinh thần của con."
Chu Cận Xuyên thấy cô thật sự không có chỗ nào khó chịu, cũng biết cô không thể nào ở nhà mãi đành phải đồng ý cho cô đi làm.
"Đi làm cũng được, để anh lái xe đưa em đi, chiều anh lại lái xe đến đón em về!"
Tô Ý dở khóc dở cười: "Chúng ta đâu có tiện đường, cũng không phải cùng một hướng!"
Bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn là Liêu Chính Dân chủ động đứng ra nhận trách nhiệm đưa đón, lúc này mới thống nhất được.
Mà để cho cô được nghỉ ngơi đầy đủ, Liêu Chính Dân, người gần đây luôn bận rộn, cũng thay đổi thời gian làm việc, mỗi ngày đều phải đến tám chín giờ mới đi đón cô đi làm.
Ba giờ chiều đã phải bắt đầu về nhà.
Lý do là ông ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi cảnh sáng đi tối về nữa.
Tuy Tô Ý không tin, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao Liêu Chính Dân cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, quả thật không thể để ông quá mệt mỏi.
May mà nhà máy dược phẩm bây giờ mọi việc đều đâu vào đấy.
Chuyện kỹ thuật sản xuất có chú Duẩn và chud Ôn phụ trách.
Chuyện nghiên cứu phát triển bài thuốc thì có ông Tôn dẫn dắt mấy người sư huynh làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-838.html.]
Còn về bán hàng căn bản không cần phải lo lắng, cũng không cần tốn công sức đi quảng bá, thuốc của Xuân Hòa Đường từ lâu đã nổi tiếng khắp cả nước, tự nhiên là cung không đủ cầu.
Mùa đông ở Kinh Thị càng ngày càng lạnh, bên phía Tây Bắc cuối cùng cũng có tin.
Nói là nghiên cứu khoa học đã có tiến triển trọng đại, Tết nhất định sẽ không về, mọi người đều tự nguyện ở lại căn cứ tiếp tục làm thí nghiệm, đợi sau khi kết thúc sẽ cùng nhau trở về.
Mọi người biết được tin tức, một mặt vì sự bình an của bọn họ mà yên tâm, mặt khác lại có chút hụt hẫng vì Tiểu Bắc không thể về ăn Tết.
Chỉ là, cuộc sống và công việc của mọi người vẫn phải tục.
Trạng thái của Tô Ý, ngoại trừ lúc mới biết mình mang thai thì có chút căng thẳng thì bây giờ một ngày trôi qua là một ngày tốt hơn, cho nên lại tăng cường độ công việc của mình lên.
Ngoài việc đến nhà máy dược phẩm, hôm nay Tô Ý đột nhiên nổi hứng muốn Lâm Trạch Tây lái xe đưa cô đến nhà máy thực phẩm xem một chút, dù sao từ sau khi mang thai đến giờ, cô vẫn chưa đến đó lần nào.
Vừa bước vào cửa, mùi hương quen thuộc phả vào mặt.
Từ sau khi phát hiện ra mang thai, Triệu Lam và Tô Nhân đều quản lý chặt chẽ, không cho cô ăn đồ ăn nhanh, ngày nào cũng uống canh gà, canh xương hầm.
Cô đã thèm mấy món này lắm rồi.
Cho dù không thể ăn, ngửi một chút cũng tốt.
DTV
Nào ngờ lúc cô vừa đi đến xưởng nấu bốc hơi mì ốc, mùi vị nồng nặc bên trong khiến cô lập tức chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến nhà vệ sinh, liền vịn bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Lâm Trạch Tây lo lắng chạy theo sau giật nảy mình, đứng ở cửa lo lắng hỏi cô bị sao vậy.
Tô Ý rửa mặt, súc miệng sạch sẽ, lúc này mới mỉm cười đi ra: "Không sao, chỉ là hơi buồn nôn thôi."
Lâm Trạch Tây sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại thấy em gái cười vui vẻ, nhìn mà khó hiểu, vội vàng đưa tay sờ lên trán Tô Ý: "Em không sao chứ? Khó chịu như vậy mà còn cười được, trước kia em không phải vẫn luôn khỏe mạnh, không hề nôn nghén sao?"
Tô Ý cười ha hả: "Anh ba, chính vì trước kia em không hề nôn nghén, cho nên bây giờ nôn ra em mới vui đấy, em vui vì cuối cùng cũng có phản ứng rồi.".