Chu Cận Xuyên giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, vồi vàng ôm cô lên giường đợi cô nằm xuống rồi lại vội vàng rót một cốc nước cho cô uống.
Tô Ý nằm một lúc, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, vội vàng kéo Chu Cận Xuyên: "Ngủ sớm đi, không sao đâu, chị dâu cũng nói rồi, ba tháng đầu nôn nghén là chuyện bình thường, trước kia em không nôn, có lẽ là do đến muộn một chút thôi."
Chu Cận Xuyên thấy sắc mặt cô đã khôi phục hồng hào, trong lòng hơi yên tâm, nhưng vẫn không yên lòng, nhất quyết muốn vào không gian ở một lát.
Bên trong có nước linh tuyền nuôi dưỡng, không khí cũng tốt hơn bên ngoài.
Sau khi vào trong, Tô Ý quả nhiên dần dần hồi phục, lúc này Chu Cận Xuyên mới hoàn toàn yên tâm.
"Anh đọc sách thấy, nôn nghén cũng có liên quan rất lớn đến tâm trạng, nói không chừng vừa rồi em nôn là do quá căng thẳng, em yên tâm, Tiểu Bắc sẽ không sao đâu, em nghĩ xem, trước kia anh bị thương nặng như vậy còn không phải là được em cứu sống đó sao."
Tô Ý gật đầu, nhưng vẫn có chút do dự: "Lúc trước anh là bị thương cả trong lẫn ngoài, nhưng tình huống của Tiểu Bắc, em thật sự không chắc chắn, nhỡ đâu để lại di chứng gì, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi mất."
"Còn có Thư Thư nữa, cậu ấy vẫn luôn chờ Tiểu Bắc trở về, nếu biết xảy ra chuyện lớn như vậy, em không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ suy sụp đến mức nào."
Chu Cận Xuyên cũng đã cân nhắc đến điểm này, nên cả ngày hôm nay vẫn chưa nói với ai.
"Tiểu Ý, em thấy mẹ và bên đó tạm thời đừng nói cho biết, đợi Tiểu Bắc nhập viện rồi xem tình hình thế nào đã."
Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Không được, vẫn phải nói, chuyện này em đã trải qua, em hiểu cảm giác đó, lúc này mẹ nhất định muốn ở bên cạnh Tiểu Bắc."
"Hơn nữa mẹ rất nhạy cảm, chúng ta không giấu được đâu."
DTV
Chu Cận Xuyên khẽ nheo mắt, không khỏi nhớ lại tình cảnh mình bị thương mấy năm trước.
Khi đó cô ấy nghe tin chắc chắn rất bơ vơ, huống hồ bên cạnh lại không có người thân nào để bàn bạc.
Một mình từ Tây Bắc chạy đến Kinh Thị.
Nghĩ đến đây, Chu Cận Xuyên không khỏi đau lòng.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: "Vợ à, ngủ sớm đi, sáng mai anh cùng em nói với mẹ."
Đêm đó, cả hai đều ngủ chập chờn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-840.html.]
Trời vừa sáng, hai người liền vực dậy tinh thần, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, Chu Cận Xuyên đặc biệt gọi điện cho Lâm Vọng Đông và Lâm Trạch Tây, bảo hai người cũng về nhà một chuyến.
Tô Ý suy nghĩ một chút, cũng gọi điện cho Lâm Thư Thư, bảo cô ấy cùng đi.
Tiểu Bắc gặp chuyện, chắc chắn cô cũng muốn đến bệnh viện xem ngay lập tức.
Gọi điện thoại xong, hai người vội vàng lái xe đến nhà họ Tô.
Vừa đến không lâu, những người vừa được gọi điện thoại cũng lần lượt đến.
Sáng sớm bị gọi đến, mấy người đều ngơ ngác.
Chu Cận Xuyên nhìn đồng hồ, biết Lâm Hạo Nam bọn họ đã gần đến bệnh viện, lúc này mới vội vàng nói ra chuyện Tiểu Bắc bị thương.
Tuy rằng trước đó anh đã nói trước một chút, nhưng Tô Nhân nghe xong vẫn kích động đến ngất đi.
May mà Liêu Chính Dân ở bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy bà ấy.
Sau khi đặt bà ấy nằm nghỉ trên ghế sô pha một lúc, lại cho uống chút nước, bà ấy mới từ từ tỉnh lại.
Tô Nhân vừa tỉnh lại, liền vịn thành ghế sô pha cố gắng ngồi dậy: "Tiểu Bắc bọn họ bây giờ ở đâu?"
"Chắc là vừa đến bệnh viện Kinh Thị."
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Nói xong mọi người liền lần lượt ra cửa, đi đến bệnh viện quân khu mà Lâm Lạp Bắc sẽ ở.
Đến nơi, người đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là Lâm Hạo Nam với vẻ mặt tiều tụy, mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm, nhìn là biết cả đêm không ngủ.
Còn Từ Đan đi cùng cũng vẻ mặt mệt mỏi.
Lúc này cả hai đều mặc đồ bảo hộ, thấy người nhà đến, liền vội vàng bước tới..