Triệu Lam thấy vậy vội xua tay nói: "Không cần đâu, chị cứ tự nhiên ăn thật ngon, chúng tôi sẽ không khách khí."
“Đúng vậy, ở chỗ này cứ coi như nhà mình vậy.”
Mọi người thưởng thức bữa cơm này một cách vui vẻ, mãi đến tối muộn mới giải tán.
Để thuận tiện cho Tô Ý, buổi tối Chu Cận Xuyên vẫn ở cùng cô tại nhà ba mẹ cô.
Định chờ ngày mai thời tiết tốt hơn rồi mới về nhà để chúc Tết gia đình.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, trước khi hai người ra ngoài, người nhà họ Tô đã lục tục đến chúc mừng năm mới.
DTV
Những người đến sớm nhất là Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư, bọn họ còn mang theo Bạch Miêu Miêu.
Nói là muốn cùng nhau chúc tết cho chú và dì, đồng thời cũng đến xem tình hình của Tô Ý thế nào.
Ngoài ra, vào ngày hôm qua, ba người cũng rất vui mừng khi nghe tin Lâm Lạp Bắc đã xuất viện, chẳng qua do đang bận chuẩn bị cho đêm giao thừa nên không tiện đến.
Đặc biệt là Lâm Thư Thư, ngày hôm qua cô ấy muốn tới xem thử, nhưng lại sợ làm phiền bọn họ ăn cơm, cho nên cô ấy đợi đến sáng ngày đầu năm mới tìm lý do tới.
Trong khoảng thời gian Lâm Lạp Bắc nhập viện, Lâm Thư Thư ngày nào cũng đến bệnh viện nhìn.
Dù mỗi lần chỉ nhìn qua tấm kính thủy tinh nhưng cũng đủ thấy thể trạng của anh ta ngày một tốt hơn.
Hôm nay cuối cùng cũng không phải cách tấm kính thủy tinh gặp nhau, Lâm Thư Thư rất khẩn trương, suýt trượt ngã mấy lần trên đường đi.
Cô ấy cũng nhiều lần bị Liễu Phương Lâm và Bạch Miêu Miêu cười nhạo.
Lâm Thư Thư không tự bào chữa, cô ấy chỉ muốn gặp Lâm Lạp Bắc càng sớm càng tốt.
Đã nửa năm kể từ lần cuối nói lời từ biệt.
Khi ba người bước vào sân nhà họ Tô, Lâm Lạp Bắc đang phơi nắng trong sân.
Ngoại trừ Lâm Lạp Bắc, những người khác cũng có mặt ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-846.html.]
Hôm nay thời tiết tốt, ánh sáng mặt trời cũng nhiều, sáng sớm Tô Nhân bảo các con trai dời ghế ra sân để mọi người có thể tắm nắng.
Cho nên, ngay khi ba người vừa bước vào cửa, mọi người đều nhìn thấy bọn họ.
Mọi người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, Tô Ý trực tiếp kéo ba người lại ngồi xuống.
"Thư Thư, cậu ngồi xuống cùng Tiểu Bắc nói chuyện với nhau đi, anh ấy cả buổi sáng đều nói về cậu."
Lâm Thư Thư ngại ngùng liếc nhìn Lâm Lạp Bắc đang đứng, sau đó nhấc chân lên đi qua, nói: "Anh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi."
Lâm Lạp Bắc kích động gật đầu: "Ôi, em cũng ngồi đi."
Vừa nói, anh ta vừa vội vàng cầm một nắm kẹo sữa ở bên cạnh đưa cho cô ấy: “Em ăn kẹo đi.”
"Em có muốn ăn táo không? Anh gọt một quả cho em."
Ngay trước mặt mọi người, Lâm Thư Thư ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ khẽ lắc đầu nói: "Không ăn, anh có thấy dễ chịu hơn không?"
Lâm Lạp Bắc ngước mắt lên, thấy trong mắt cô ấy tràn đầy quan tâm và lo lắng anh ta vội vàng gật đầu cười nói: "Không có việc gì, có muốn anh đứng dậy nhảy hai cái cho em xem không?"
Thấy anh thật sự không sao, Lâm Thư Thư mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ anh đứng dậy: "Ngồi yên, cho dù anh không sao cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư tình tứ với nhau, Lâm Trạch Tây cũng vây quanh Liễu Phương Lâm để ân cần hỏi han.
Vốn dĩ hôm qua bọn họ định mời Liễu Phương Lâm cùng con gái tới ăn cơm đêm giao thừa, nhưng hai người lại nhất quyết ở lại trong tứ hợp viện cùng mọi người ăn mừng không muốn đi đến quấy rầy.
Lâm Trạch Tây đành phải mua trước rất nhiều quà, dự định lát nữa sẽ qua chúc tết dì Liễu.
Không nghĩ đến Liễu Phương Lâm lại đến trước.
Sau một phen hỏi han ân cần, Lâm Trạch Tây kéo Liễu Phương Lâm rời đi: "Dì Liễu bây giờ có ở nhà không? Vừa lúc anh đi qua chúc tết.
Anh đã chuẩn bị xong đồ rồi."
Liễu Phương Lâm ừ một tiếng nói: "Có ở nhà, tốt nhất ngồi một lát rồi mới đi.
Em vừa mới tới đây.".