"Sau khi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đủ để cô sinh một đứa con."
Lưu Hồng Linh nghe Tô Nhân nói vậy thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Tôi không hiểu bà đang nói cái gì? Tôi và Lâm Gia Quốc là tự do yêu đương rồi kết hôn.
Chúng tôi rất đơn thuần."
DTV
Thấy cô ta không chịu thừa nhận, Tô Nhân cũng bày tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi không có hứng thú phá hoại hạnh phúc của người khác, chỉ mong cuối tháng này nhà chúng tôi tổ chức tiệc vui, Lâm Gia Quốc sẽ không xuất hiện.”
"Còn có chuyện ông ta đòi đứa con trai cả của tôi chi phí sinh hoạt.
Tôi hy vọng chuyện này sẽ dừng ở đây."
Lưu Hồng Linh trầm mặc: "Đó là việc của ông ta, không thể làm chủ được."
Tô Nhân nhếch môi cười cười: "Tôi biết hiện tại ông ta nghe lời cô.
Hơn nữa, tôi sẽ tìm người nói chuyện này với ông ta, chỉ là hy vọng cô có thể ở bên cạnh khuyên một chút.”
Thấy Tô Nhân chưa từng làm ra hành động bất nhã nên lá gan của Lưu Hồng Linh càng lớn hơn: "Bà đây là đang uy h.i.ế.p tôi sao? Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Hơn nữa, bà có thể cho tôi bao nhiêu tiền chứ? Cộng lại có nhiều hơn tiền hàng tháng của con trai bà gửi không? Nếu không thì tại sao tôi phải đồng ý?"
“Còn nữa, tiền của con trai bà là do nó chủ động đưa cho chúng tôi, nó có nghĩa vụ nuôi dưỡng người già.
Tại sao chúng ta không thể lấy chứ? Dù sao nó cũng là anh trai của đứa trẻ trong bụng tôi mà.”
Sở dĩ vừa rồi Tô Nhân tỏ vẻ thân thiện như vậy là vì bà ấy cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương.
Thứ hai, bà ấy cũng muốn thử xem điểm mấu chốt của người phụ nữ này ở đâu nên đã giả vờ yếu đuối.
Thật không ngờ, nó thực sự ứng với cái châm ngôn kia –
Quả hồng mềm thì sẽ bị bóp, người thiện lương ắt sẽ bị ức hiếp.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Bà lập tức đổi giọng nói: "Là các người uy hiếp! Về phần con trai tôi chủ động hay bị uy h.i.ế.p chẳng phải mấy người biết rõ sao?"
Vừa nói, bà ấy vừa cười vừa liếc nhìn bụng cô ta: “Tôi khuyên cô đừng nên coi người khác là kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-857.html.]
Có rất nhiều cách để giám định xem đứa trẻ có phải là con ruột hay không.
Việc nhà cô làm trước đây cũng không phải là thứ cao minh gì.
Tuỳ tiện hỏi thăm một chút đã biết được chân tướng rõ ràng.”
"Nếu cô muốn trở mặt thì cũng được thôi.
Dù sao con trai tôi không thể giúp người khác nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch."
Lưu Hồng Linh nghe vậy mới nhận ra người phụ nữ này không dễ chọc vào, bộ dáng dễ nói chuyện của vừa nãy chỉ là giả bộ thôi.
Nhìn thấy bà trực tiếp chỉ ra vấn đề của con mình, cô ta nhất thời không khỏi hoảng hốt: "Rốt cuộc bà muốn cái gì?"
"Tôi vừa nói đó, quản Lâm Gia Quốc cho tốt, đừng có tới gây chuyện, sau khi việc giải quyết xong thì tôi sẽ dựa vào biểu hiện của cô mà trả thù lao cho cô.
Cứ như vậy thôi.”
Lưu Hồng Linh suy nghĩ một chút, phát hiện bản thân không có lựa chọn nào khác, liền gật đầu đồng ý: "Được, tôi hứa với bà, tôi sẽ giúp bà thuyết phục Lâm Gia Quốc không đi, nhưng bà cũng phải hứa với tôi, vĩnh viễn không tiết lộ chuyện của đứa nhỏ.”
Tô Nhân gật đầu cười nói: "Cô yên tâm, trên đời này chắc chắn sẽ không có ai muốn hai người các người sống tốt với nhau hơn tôi đâu.
Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật này, miễn là cô cũng nhớ rõ lời cô đã hứa với tôi."
"Được thôi, chồng tôi đang ở đâu? Bà đã đưa anh ấy đi đâu rồi?"
"Không cần lo, cô cứ quay về trước.
Ông ta sẽ về ngay thôi.
Tôi hy vọng cô sẽ không đề cập bất cứ chuyện gì của ngày hôm nay với ông ta, nhưng nếu có thì cũng không sao.
Ông ta có bệnh đa nghi rất nặng.
Tôi chỉ sợ ông ta nghi ngờ cô thôi."
Nói xong, Tô Nhân đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Khi thấy bà ấy quay lại, Liêu Chính Dân mới nhờ người thả Lâm Gia Quốc xuống xe.
Tô Nhân từ xa nhìn thấy trên tay Liêu Chính Dân có vết máu, vội vàng bước tới: "Tay của ông bị sao vậy?".