Liêu Chính Dân cúi đầu cười nói: "Không sao đâu.
Lão già đó không trung thực, trong miệng không có lời hay ý đẹp nào cả, thậm chí còn dám dùng bụng Tiểu Ý uy h.i.ế.p tôi nên tôi tức giận đến đánh ông ta một trận."
Nói xong quay đầu nhìn Lâm Gia Quốc: “Ông còn nhớ lời tôi vừa nói không? Vợ ông hiện tại cũng đang mang thai, nếu ông dám có ý tứ gì, thì cứ chờ mà xem."
Lâm Gia Quốc tức giận hét vào mặt Tô Nhân: "Các người đã làm gì Hồng Linh? Lá gan cô ấy rất nhỏ, là một cô gái thiện lương.
Các người không được chạm vào cô ấy!"
Tô Nhân tức giận cười: “Chúng tôi không có ai chạm vào cô ta, chúng tôi chỉ cảnh cáo ông thôi.
Chỉ cần sau này ông không xuất hiện trước mặt chúng tôi và đừng quấy rầy Vọng Đông vì tiền thì ông có thể yên tâm đưa vợ về nhà sống qua ngày.
Lâm Gia Quốc thẹn quá hoá giận: "Bọn nó cũng là con của tôi, dựa vào cái gì-"
Tô Nhân dần mất đi kiên nhẫn, chỉ vào mũi ông ta mắng: "Dựa vào cái gì? Trong lòng ông tự biết rõ mà! Nếu ông thật sự vì muốn tốt cho đứa trẻ, ông sẽ không lấy chuyện của đứa nhỏ uy h.i.ế.p đòi tiền.
Nếu còn có lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như bây giờ đâu!
Sau đó Liêu Chính Dân dùng ngón tay chỉ ông ta: "Nếu ông không tin chúng tôi thật sự nhẫn tâm thì ông có thể đến!”
Lâm Gia Quốc rít lên một tiếng, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn sợ hãi: "Được, chúng ta mỗi người lùi một bước trước, chờ xem sau này có chuyện gì xảy ra.”
Bây giờ ông ta sắp trở thành một người cha, ông ta không thể đối đầu trực tiếp với họ vào lúc này.
Món nợ này sẽ tính sau.
Nghĩ như vậy, Lâm Gia Quốc nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
Sau khi mọi người rời đi, Liêu Chính Dân mới nhanh chóng hỏi Tô Nhân mọi chuyện thế nào rồi.
Tô Nhân bất lực lắc đầu: “Tôi tưởng cô ta là người đáng thương không có ý định uy h.i.ế.p cô ta, nhưng không ngờ cô ta cũng là một người không dễ bắt nạt! Tóm lại, có lẽ cô ta cũng không dám không làm theo.”
“Ừm, vậy là tốt rồi."
Sau khi giải quyết xong việc của hai vợ chồng nhà họ Lâm, Tô Nhân tiếp tục dốc lòng chuẩn bị cho hôn lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-858.html.]
Thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng 8.
Sau hai trận mưa, nhiệt độ ở thủ đô đột ngột giảm đi rất nhiều.
Đến ngày cưới, không khí mùa thu trong lành mát mẻ, nhiệt độ rất phù hợp, thời tiết thật sự tốt.
Sáng sớm, trong sân nhà họ Tô bắt đầu trở nên sôi động.
Mọi công việc dọn dẹp, trang trí đều đã chuẩn bị xong từ ngày hôm qua, rất nhiều người thân và bạn bè đến xem náo nhiệt.
Cho nên đám người Tô Nhân bận rộn đi lấy kẹo, đồ ăn nhẹ và trà hoa quả nóng để chiêu đãi.
Những người muốn đi đón dâu cũng đều đến sớm, chỉ chờ đến giờ lành là có thể lên đường ngay.
Về phần Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc, hai người họ sáng sớm đã dậy sớm chuẩn bị.
DTV
Đầu tiên là tắm rửa gội đầu thay bộ âu phục mới đã chuẩn bị sẵn, đôi giày da sáng bóng và đeo chiếc cà vạt màu đỏ.
Lâm Trạch Tây vẫn chọn bộ âu phục màu trắng, tóc chải ngược về phía sau.
So với Lâm Trạch Tây, hôm nay Lâm Lạp Bắc quy củ hơn nhiều.
Anh ta chọn bộ vest màu xám, trông rất ngay thẳng và đầy tinh thần.
Khi thời gian đến, hai người chia nhau hành động, mang theo đoàn xe riêng đã chuẩn bị đi đến nhà mẹ vợ để đón dâu.
Trước khi khởi hành, Lâm Trạch Tây mỉm cười vẫy tay với Lâm Lạp Bắc: “Em tư, em có muốn đấu một trận xem ai có thể rước cô dâu về trước không?”
Lâm Lạp Bắc không nói nên lời nhìn anh, cười lạnh nói: "Anh xem bản thân có trẻ con hay không?"
Vừa dứt lời, anh ta đã nhấn ga khởi động xe trước.
Nhà của Lâm Thư Thư ở rất xa nên anh ta phải rời đi sớm, nếu không có thể sẽ bị Lâm Trạch Tây vượt lên trước.
Về phần Lâm Trạch Tây, ỷ vào ở gần, nên nhường anh ta một bước.
Sau khi đoàn xe của Lâm Lạp Bắc hoàn toàn rời đi, anh vội vã đi về hướng của Liễu Phương Lâm.
Liễu Phương Lâm đã chọn địa điểm xuất giá của cô ấy là ở trong tứ hợp viện, nơi dì Liễu thường sống, bên trong có rất nhiều người quen ở quán cơm.