Mọi người bình thường đều chiếu cố lẫn nhau, nên có nói là người nhà mẹ đẻ của Liễu Phượng Lâm thì cũng không quá đáng.
Hôm nay kết hôn nên quán cơm đặc biệt nghỉ lễ, tất cả mọi người đều ở trong tứ hợp viện giúp chặn cửa.
Hơn nữa, mọi người đều quen thuộc với Lâm Trạch Tây, cho nên lúc chặn cửa không có chút khách khí.
Lâm Trạch Tây không ngờ vào cửa lại khó khăn như vậy, nên nhanh chóng lấy ra phong bì đỏ, át chủ bài của anh.
Dựa vào một đường phát phong bì đỏ và cầu xin sự thương xót, Lâm Trạch Tây cuối cùng cũng đến được căn phòng nơi Liễu Phương Lâm đang ở, thật vất vả vừa hát vừa chửi thề, cuối cùng cũng có được cô dâu trong tay.
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ chuẩn bị ra ngoài thì ngoài cửa đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Nhìn thấy người đó, sắc mặt của dì Liễu và Liễu Phương Lâm nhất thời tái nhợt.
Lâm Trạch Tây một đường đi qua, vừa vào cửa đã nhanh chóng ôm Liễu Phương Lâm đi ra ngoài.
Cả người Liễu Phương Lâm đều mặc màu đỏ, trên đầu cài hoa đỏ, trên mặt cũng lộ ra vẻ đẹp cùng ngượng ngùng hiếm có.
Dì Liễu đứng giữa đám đông sôi nổi nhìn con gái vui vẻ, mừng đến chảy nước mắt.
Ngay lúc mọi người đang chúc phúc cho hai người, ngoài cửa sân đột nhiên có tiếng bước chân kỳ lạ vang lên.
Không lâu sau, một người đàn ông xa lạ đi thẳng vào nói: "Phương Lâm, ba tới gặp con rồi này! Cũng may không bỏ lỡ giờ lành, ba đến để tiễn con xuất giá đây!"
Nghe được thanh âm này, Liễu Phương Lâm bỗng nhiên run lên, không thể tin được mà giương mắt nhìn sang.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy người đàn ông mà cả đời này coi không bao giờ muốn gặp lại.
"S-sao ông lại ở đây?"
Sau khi dì Liễu từ trong đám người nhìn thấy ông ta, nhất thời sắc mặt của bà ấy tái nhợt, lo lắng lao ra ngoài.
“Ai cho ông tới đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-859.html.]
DTV
Ba Liễu cười hắc hắc nói: “Thật ra tôi đã đến đây từ lâu rồi, tìm kiếm các người ở khắp nơi, nếu không phải một đường hỏi thăm, tôi có lẽ sẽ không thể tìm được các người.” "Bà cũng thật là.
Hôm nay con gái tôi kết hôn, chuyện lớn như vậy mà bà lại không báo trước cho tôi biết là sao hả?"
Vẻ mặt của dì Liễu nghiêm trọng, có chút tức giận: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết? Ông muốn gì?”
Ba Liễu khịt mũi: "Tôi muốn gì? Con gái tôi kết hôn, tôi không nên tới uống rượu mừng sao? Tôi đến mừng cho nó."
Nói xong, ông ta lại ngước mắt nhìn Lâm Trạch Tây: "Thì ra tiểu tử cậu là người đã cưới con gái của tôi, được rồi, con rể nói thử xem, tôi có nên uống ly rượu mừng này không?"
Ba Liễu rõ ràng đã chọn đúng thời gian chuẩn bị ra cửa để gây rắc rối trước mặt nhiều người.
Rõ ràng là cố ý.
Dì Liễu tức giận đến run lên, Liễu Phương Lâm cũng không khá hơn.
Lúc trước cô ấy vẫn chưa dám đồng ý kết hôn với Lâm Trạch Tây cũng chính là vì điều này.
Cô ấy sợ ba cô ấy vào ngày cô ấy cưới sẽ bất ngờ đến trước cửa nhà làm cô ấy xấu hổ.
Bản thân cô ấy không sợ, chủ yếu là vì nhà họ Tô và Lâm Trạch Tây đối với cô ấy quá tốt, nếu sự việc xảy ra vào ngày hôm nay làm mất mặt mũi nhà bọn họ thì cô ấy nhẫn tâm biết bao?
Hơn nữa, hôm nay không chỉ là đám cưới của họ mà còn là đám cưới của Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.
Một mình cô ấy mất mặt thì cũng thôi, ngay cả ngày trọng đại của hai người kia cũng bị cô ấy hủy hoại.
Lâm Trạch Tây cảm nhận được người trong n.g.ự.c mình liên tục run rẩy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ bất cần đời: "Chờ một chút, ông nói ông là ai?"
Ba Liễu thấy anh ta hỏi câu này thì sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích: "Tôi là ba vợ của cậu.
Cậu xem thời gian cũng đã đến rồi.
Chúng ta nhanh chóng đi ra cửa, kẻo phải lãng phí thời gian.".