Thực ra Tô Nhân biết rõ nguồn gốc của số nhân sâm này, nhưng không ngờ con gái lại mang ra trước mặt Liêu Chính Dân.
Có thể thấy, tình thế bây giờ đã đến bước đường cùng.
Sau giây phút kinh ngạc, Tô Nhân trấn tĩnh lại, dặn dò Liêu Chính Dân: “Ông có thể mang nhân sâm này đi đấu giá, nhưng nguồn gốc thì không cần phải tiết lộ.”
Liêu Chính Dân lập tức đồng ý: “Bà yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.”
DTV
Nói xong, ông ấy cẩn thận cầm hộp nhân sâm lên, có vẻ như không hài lòng với cách Tô Ý đóng gói quá đơn giản, lo rằng rễ sâm sẽ bị hư hỏng.
Tô Ý mỉm cười, kể cho ông ấy nghe ý định làm viên uống nhân sâm của mình.
Sau thời gian dài đắn đo suy nghĩ, cô nhận ra không thể giấu được sự xuất hiện của nhân sâm, ngay cả ông Tôn cũng không thể che giấu được, và càng không thể qua mặt Liêu Chính Dân.
Vì vậy, cô quyết định nói trước với Liêu Chính Dân để ông ấy có sự chuẩn bị tâm lý trước.
Quả nhiên, khi nghe Tô Ý nói muốn làm viên uống nhân sâm, Liêu Chính Dân lập tức hiểu rằng cô còn có nhiều nhân sâm hơn.
Đã vậy dường như Tô Nhân cũng biết điều này.
Ông ấy liền tự suy diễn rằng đây là báu vật mà nhà họ Tô để lại cho hai vợ chồng họ.
Liêu Chính Dân lập tức nhắc nhở: “Con có thể tìm ông Tôn, nhưng nếu ông ấy hỏi nguồn gốc nhân sâm thì con cứ nói là của ba, nhớ chưa?”
Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi ba.”
Đồ tốt như thế này đúng là vật cầm phỏng tay.
Với uy danh của Liêu Chính Dân, dù có ai nghi ngờ cũng không dám thắc mắc gì.
Sau khi bàn bạc với Liêu Chính Dân và Tô Nhân, Tô Ý lại mang hai hộp nhân sâm đến tìm ông Tôn.
Đang là dịp Tết, nhà máy được vẫn đang nghỉ, nên Tô Ý đến thẳng nhà ông Tôn.
Khi mở cửa thấy Tô Ý, ông Tôn cười: “Không phải đã chúc Tết rồi sao? Sao giờ lại mang quà đến nữa? Đây là gì thế?”
Tô Ý cười và mở hai hộp ra: “Đây là thứ tốt, ông xem có thích không?”
Ông Tôn đeo kính lão vào, liếc nhìn một cái rồi lập tức hít một hơi, vội vàng cầm lên xem: “Trời ơi, ai gói thứ này mà cẩu thả vậy? Sao lại chẳng cẩn thận chút gì cả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-887.html.]
Tô Ý: “...”
Cô thật sự đã cố gắng hết sức, hộp cũng mua loại tốt nhất rồi.
Chỉ là cô không biết cách cố định rễ sâm, nhưng dù vậy, nhân sâm vẫn không bị rụng rễ nào mà.
Hơn nữa, cô dự định dùng nhân sâm này để chiết xuất dung dịch cô đặc, không quan trọng hình thức.
Thế nhưng ông Tôn không cho cô cơ hội giải thích, ông ấy tiếc rẻ một lúc rồi mới hỏi: “Cái này là để tặng ông đấy à?”
“Cũng có thể nói là vậy.”
“Là sao? Có thể nói là vậy ý là sao?”
Tô Ý cười hì hì: “Cuối cùng cũng là để cho ông thôi, nhưng nhân sâm này là để ông dùng làm thí nghiệm.
Cháu muốn làm viên uống nhân sâm.”
Nói xong, Tô Ý liền trình bày ý tưởng của mình.
Như mọi khi, mỗi khi Tô Ý có ý tưởng mới, ông Tôn luôn là người đầu tiên ủng hộ, dù cuối cùng không thể thực hiện được, ông ấy vẫn luôn khích lệ cô.
Dù sao, thanh niên khởi nghiệp cần phải thử nhiều mới được.
Nhưng lần này thì khác, khi nghe Tô Ý nói muốn làm viên uống nhân sâm, ông Tôn lập tức từ chối: “Cháu muốn làm thì cũng được, nhưng không được dùng loại nhân sâm tốt như thế này, đó là phí phạm đấy.”
Tô Ý kiên nhẫn giải thích: “Nhân sâm chất lượng cao này đúng là báu vật, nhưng nếu có nhiều báu vật như thế này thì sao? Chỉ sợ là sẽ làm rối loạn thị trường.
Hơn nữa, nhân sâm tuyệt hảo như thế này bán ra đương nhiên có giá trị cao, nhưng nếu chúng ta chiết xuất thành viên uống thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn, và giá trị cũng sẽ tăng lên.”
“Thêm nữa, viên uống nhân sâm của cháu có thể dùng ngay để cứu người, không như nhân sâm phải cắt rồi nấu, và hiệu quả cũng tốt hơn so với ngậm nhân sâm.”
Ông Tôn phì cười: “Nhân sâm như thế này mà cháu có bao nhiêu? Có thể làm rối loạn thị trường? Nói đùa gì thế?”
Tô Ý cười khẽ: “Rất nhiều, ba cháu nói là có rất nhiều, rất rất nhiều luôn đó ạ.”
Ông Tôn: ...
Thất lễ rồi!
Nhìn cách nhân sâm được gói gém đơn giản, ông Tôn chợt hiểu ra.