Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 890

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:55:32
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Cận Xuyên thấy anh ấy nói quá, không nhịn được cười.

Sau khi chào hỏi nhau xong, cả nhóm mang hành lý lên xe.

Khi đến ngoài doanh trại, đã gần trưa, Lục Trường Chinh lái xe thẳng tới quán ăn Tứ Xuyên.

“Lão Trịnh dặn tôi phải đưa mọi người đến thẳng đây.

Anh ấy đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Nghe nói sắp về lại quán ăn Tứ Xuyên, Tô Ý không kìm được, vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

Đây là nơi bắt đầu của cô, cũng là quán ăn đầu tiên của cô.

Dù đã nhiều năm trôi qua, tình cảm ban đầu vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào.

Khi xuống xe, nhìn thấy biến hiệu quán ăn quen thuộc và những gương mặt thân quen, Tô Ý không kìm được, nước mắt rưng rưng.

Lão Trịnh và mọi người đã chờ sẵn từ lâu.

Sau một hồi hỏi thăm, lão Trịnh nhìn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, không khỏi cảm thán: “Mấy đứa đã lớn thế này rồi sao? Hồi tôi mới trở về, hai đứa còn bé xíu, gầy nhom nhom, mỗi ngày đi học xong là chạy đến tìm thím của hai đứa.”

“Không ngờ chỉ mấy năm, Tiểu Vũ đã thành cậu thanh niên trưởng thành, còn Noãn Noãn cũng đã thành thiếu nữ rồi.”

Dù đã rời xa nơi này một khoảng thời gian dài, hai đứa trẻ vẫn nhớ rõ nơi đây, nhận ra từng người một, lễ phép chào hỏi mọi người.

“Thôi nào, cơm canh đã dọn sẵn rồi, mọi người mau vào ăn thôi!”

“Ủa, lão Lục đâu rồi? Vừa nãy còn thấy ở đây mà?”

Mọi người đang ngơ ngác không thấy lão Lục đâu, thì bất ngờ thấy anh ấy dẫn một người phụ nữ đi về phía quán ăn.

Trước đây, Tô Ý đã nghe Chu Cận Xuyên kể về chuyện Lục Trường Chinh kết hôn, nhưng vì anh ấy chưa đưa vợ về Bắc Kinh nên cô chưa có dịp gặp mặt.

DTV

Lần này thấy phong thái Lục Trường Chinh khác hẳn thường ngày, có chút e dè khi dẫn một người phụ nữ đến, Tô Ý và Chu Cận Xuyên liền hiểu ra ngay, anh ấy đưa vợ đến để giới thiệu với hai người.

Hai người vội cười đón: “Đoàn trưởng Lục, đây là chị dâu phải không?”

“Cô là…."

Vừa dứt lời, Tô Ý chợt cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ lại, cô bất chợt nhớ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-890.html.]

Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đối diện đã cười:

“Tôi là Tiểu Tạ, trước đây từng làm việc ở đoàn văn công.

Có năm cô biểu diễn đơn ca trên sân khấu, tôi là người đã lấy đàn ghi-ta cho cô đó.”

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.

Thảo nào nhìn từ xa lại thấy quen mắt thế.”

Tiểu Tạ thấy Tô Ý nhớ ra mình, lập tức cảm thấy khoảng cách hai người càng gần hơn, liền vui vẻ nắm tay Tô Ý kéo vào nhà.

“Năm đó, cô lên sân khấu biểu diễn, nhưng nhạc cụ đã bị phá hỏng từ trước.

May mắn là cô kịp đổi sang chơi ghi-ta.

Năm đó cô trên sân khấu biểu diễn quá xuất sắc, khiến cho mấy năm liền đoàn trưởng của chúng tôi vẫn luôn lấy việc đó ra để đốc thúc chúng tôi.”

Nhớ lại chuyện cũ, Tô Ý không khỏi bồi hồi.

Lúc đó cô mới đến, còn bạo dạn, nếu là bây giờ, chắc cô không dám lên sân khấu biểu diễn nữa.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian thoáng cái trôi qua.

Khi nhà hàng đã vắng khách, Chu Cận Xuyên và Tô Ý mới đứng dậy, chuẩn bị đi tìm nhà nghỉ để ổn định chỗ ở.

Nghe vậy, Lục Trường Chinh liền sốt sắng: “Về đến đơn vị là về nhà rồi, nơi này cũng là nhà của mọi người, sao có thể để mọi người đi nhà nghỉ cho được?”

Tiểu Tạ cũng cười nói: “Đúng thế, lão Lục nghe tin mọi người sắp về, đã sớm nhờ người dọn dẹp sân nhỏ cho mọi người rồi.

Ngôi nhà đó vẫn còn trống, mọi người cứ vào ở, đỡ lo chuyện lạ nước lạ cái.”

Tô Ý nghe nói nhà cũ vẫn còn, không kìm được vui mừng, nhìn Chu Cận Xuyên: “Thể có ổn không?”

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Theo phép tắc thì không được, nhưng giờ lão Lục là đoàn trưởng, đến địa bàn của anh ấy thì phải theo quy định của anh ấy thôi.”

Lục Trường Chinh bật cười: “Thôi nào, nói thẳng ra là có ở hay không đây?”

Chu Cận Xuyên lập tức gật đầu: “Ở chứ! Tất nhiên là phải ở rồi!”

Mọi người cùng đi tới căn nhà nhỏ mà trước đây hai người đã từng ở.

Vừa mở cửa, mọi thứ trong sân đều mang lại cảm giác quen thuộc cho hai người.

Loading...