Bị Noãn Noãn hỏi dồn, Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu, mắt đỏ hoe.
Chu Cận Xuyên không nhận ra Tiểu Vũ đang khó chịu, vỗ vai cậu bé, nói: “Ba của các cháu là một vị anh hùng lớn, cũng là một người ba tốt.”
Sau đó, Chu Cận Xuyên kể cho hai đứa nghe về những ngày huấn luyện và những lần cùng lão Diệp đi làm nhiệm vụ, để hai đứa có thể khắc ghi hình ảnh ba mình.
Dù sao, lão Diệp là ba của chúng không ai có thể thay thế được.
Hai đứa trẻ lắng nghe một cách chăm chú, cố gắng khắc ghi mọi điều về ba trong tâm trí.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến trước mộ của lão Diệp.
Nhiều năm không đến, Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy nặng nề và áy náy.
Sau khi dọn dẹp xung quanh và bày biện những thứ mang theo, Chu Cận Xuyên không kìm được mà nói với lão Diệp: “Người anh em, tôi dẫn vợ tôi đến thăm anh đây.”
“Cả hai đứa con của anh tôi cũng mang đến rồi.”
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vội lấy ra từ balo những món quà mang tù Bắc Kinh, toàn là những món ăn vặt hai đứa thích và những con hạc giấy do chính tay chúng gấp.
Chúng không nhớ ba thích ăn gì, chỉ muốn ba thử những thứ tốt nhất mà chúng có.
Tiểu Vũ là anh trai, vừa mở lời đã nước mắt đầm đìa: “Ba, con đưa em gái đến thăm ba đây.”
“Những năm qua, con và em đã sống cùng chú thím ở Bắc Kinh, chúng con có một gia đình mới, có rất nhiều người thân, ai cũng đối xử với chúng con như người nhà.”
DTV
Thấy Tiểu Vũ có nhiều điều muốn nói với ba, Chu Cận Xuyên và Tô Ý lặng lẽ bước sang một bên, để hai đứa trẻ nói ra hết nỗi lòng mình.
Trên đường về, tâm trạng mọi người có phần nặng nề, sự nặng nề kéo dài cho đến khi họ lên tàu.
Khi sắp về đến Bắc Kinh, Tô Ý nghĩ cách để làm hai đứa trẻ vui lên, an ủi chúng.
Nào ngờ, Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Chu Cận Xuyên và Tô Ý, nói: “Chú, thím, sau này cháu cũng muốn trở thành một quân nhân, cháu có thể đăng ký thi vào trường quân đội khi thi đại học không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-893.html.]
Chu Cận Xuyên và Tô Ý lần đầu tiên nghe Tiểu Vũ nói về chuyện này, không khỏi ngạc nhiên.
“Cháu muốn trở thành người giống ba mình, hoàn thành những hoài bão còn dang dở của ba, đúng không?”
Tiểu Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng ạ, nhưng không hoàn toàn như vậy.
Chủ yếu là cháu thường thấy chú Chu làm việc, nghe ông nội và cụ kể chuyện, cháu rất cảm động và ngưỡng mộ, cháu cũng muốn trở thành người như thế.”
Chu Cận Xuyên và Tô Ý nhìn nhau, ánh mắt đầy đồng tình.
“Chú thím đều ủng hộ con.”
“Nhưng học viện Quốc phòng ở Bắc Kinh yêu cầu không hề thấp, cháu phải chuẩn bị tâm lý và cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”
“Chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng học thật giỏi.”
Khi Tiểu Vũ nói về lý tưởng tương lai của mình, Noãn Noãn nhìn cậu bé với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tô Ý thấy vậy không khỏi hỏi: “Noãn Noãn, sau này cháu muốn làm gì? Đã nghĩ đến chưa?”
Diệp Noãn Noãn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thím, sau này cháu muốn làm bác sĩ.”
Tô Ý bất ngờ, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Trung y hay Tây y? Có phải giống mẹ hai của cháu không?”
Diệp Noãn Noãn lắc đầu.
Tô Ý hỏi tiếp: “Quân y quả thật vất vả, làm việc trong bệnh viện như mợ cả của cháu cũng không tê."
Diệp Noãn Noãn lại lắc đầu: “Thím, cháu muốn giống thím, sử dụng kiến thức mình học để bào chế thuốc, như vậy có thể cứu được nhiều người hơn.
Cháu muốn học cả Trung y và Tây y.”
Tô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn muốn học bào chế thuốc à? Thím ủng hộ cháu, nhưng con đường học y không kém phần vất vả như anh cháu thi vào trường quân đội đâu.”
Diệp Noãn Noãn cũng cười tươi: “Nhưng cháu nhỏ hơn anh cháu mà, thời gian cũng nhiều hơn, cháu định học Trung y trước, bắt đầu học từ bây giờ còn kịp không?”.