Hai người bận rộn như thế, việc có con quả thực không dễ dàng.
Nhưng hiện giờ, thấy mọi người lần lượt sinh con, họ cũng phải suy nghĩ lại.
Không phải vì bị Tô Nhân thúc giục mà áp lực, mà là lo sợ nếu không sinh sớm, vài năm nữa, khoảng cách tuổi tác giữa các đứa trẻ sẽ quá lớn, khó tìm bạn chơi cùng.
DTV
Sau khi Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư đến, ngay sau hai người là Từ Tiểu Cần và Tạ Tiểu Quyên.
Tô Ý thấy chỉ có hai người đến, liền hỏi: “Thiên Hoa và Giang Viễn đâu rồi?”
“Hai người họ đang bận rộn ở nhà hàng, dạo này toàn tổ chức tiệc mừng nhập học, bận không kịp thở.”
“Đúng vậy, hôm nay chúng em đến đại diện thôi! Ha ha.”
Tô Ý giật mình, đúng rồi, sắp khai giảng rồi mà.
Thời gian này đúng là lúc nhà hàng bận rộn nhất.
“Các em có gặp Miêu Miêu chưa? Sao cô ấy chưa đến?”
Lời vừa dứt, Bạch Miêu Miêu liền mang theo hai hộp lớn bước vào.
“Đến rồi, đến rồi đây, ở đây rồi này!
Tô Ý ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Bạch Miêu Miêu đang bước tới.
Chẳng qua là hôm nay cô ấy đặc biệt chải tóc ngắn uốn nhẹ, tô son đỏ, trang phục cũng mang đậm phong cách Hồng Kông.
“Ô, giám đốc Bạch, trang phục hôm nay của cậu đẹp quá!”
“Ôi, giám đốc gì chứ, tại đồng chí Lâm Trạch Tây cứ nhất quyết ném cho mình làm ấy chứ.
Nếu không phải anh ấy bỏ mặc mọi thứ chạy đi, thì mình đâu có bận rộn đến thế này đâu.”
Tô Ý bật cười khúc khích: “Đúng rồi, còn Tiểu Quân và con đâu? Đừng nói cậu bận quá mà quên mất bọn họ đấy chứ?”
“Sao có thể quên chứ! Hai ba con họ đang ở phía sau, vừa thấy bán diều bên đường liền đòi mua.”
Nói xong, quả nhiên Tạ Tiểu Quân ôm con trai hai người, bé Cường Cường, cùng bước vào.
Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa cũng đẩy xe lăn của ông Chu vào.
“Có phải mọi người đều đã đến đủ cả rồi không?”
Mọi người nhìn nhau, cảm giác như cứ thiếu thiếu ai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-900.html.]
“Anh ba chưa đến!”
“À, đúng rồi! Anh ấy đi mua bánh kem.”
Cái này thì không chờ cũng không được.
May mắn là Lâm Trạch Tây không để mọi người phải chờ lâu, chẳng mấy chốc đã cẩn thận mang theo hai cái bánh kem bước vào.
“Ban đầu, anh định đặt bánh hai tầng, nhưng nhân viên vô tình làm hỏng, bù lại họ làm cho chúng ta hai cái lớn.
Thần Thần và An An mỗi đứa một cái, vừa đẹp!”
Có bánh kem, lũ trẻ đang chơi đùa trong sân cũng dừng lại, rửa tay sạch sẽ rồi chạy đến, chuẩn bị cùng nhau ăn bánh.
“Khoan đã, từ từ nào, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cho Thần Thần và An An đã.”
“Đúng vậy, hát xong ước nguyện xong rồi mới được ăn bánh.”
Sau khi mừng sinh nhật tròn năm tuổi của Thần Thần và An An, Diệp Tiểu Vũ cũng phải rời nhà lên đường đến trường Đại học Quốc phòng nhập học.
Ngoài Tô Ý và Chu Cận Xuyên, Diệp Noãn Noãn vừa đậu vào trường cấp ba với thành tích xuất sắc cũng muốn cùng đến trường tiễn anh trai.
Khi rời nhà, nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ xách hành lý lên xe, Tô Ý không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô không tài nào hiểu được, làm sao cậu bé khi xưa bỗng chốc trở thành một chàng trai cao lớn thế này?
Nghĩ lại lúc đầu khi gặp Diệp Tiểu Vũ, là ở khu sân lớn ở Tây Bắc.
Khi ấy, Tô Ý đang gặp bế tắc, tình cờ thấy Diệp Tiểu Vũ dưới ánh đèn đường bị một nhóm trẻ vây đánh.
Để bảo vệ em gái, cậu bé nhỏ nhắn đã dũng cảm che chắn cho em, mặc cho bị đánh cũng không phản kháng.
Sau này, khi mẹ ruột của hai đứa định lén đưa Diệp Noãn Noãn đi, chính Tiểu Vũ đã cầm gạch đòi liều mình bảo vệ em.
Nghĩ tới cậu bé bẩn thỉu và đầy bụi bặm ngày nào, giờ đã trưởng thành, trở thành chàng trai xuất sắc thế này, lòng Tô Ý lại dâng lên cảm giác xót xa.
Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức cô khó lòng thích ứng được.
Khi cả bốn người đến cổng trường nhìn dòng người đông đúc đầy tân sinh viên, Tô Ý bỗng chần chừ không dám vào.
“Tiểu Vũ, hay là để chú đưa con vào nhé? Thím chờ trong xe.”
Diệp Tiểu Vũ chưa hiểu ý cô: “Thím, có phải thím thấy nóng quá nên không thoải mái?”
Tô Ý ngại ngùng cười: “Thật ra, thím thấy người khác đều chỉ có một người thân đi cùng, sợ chúng ta đi đông quá, cháu sẽ bị bạn bè chê cười.
Thím cũng lo lắng nếu lỡ khóc thì lại làm cháu xấu hổ.”