"Người đó còn nói cô mang theo điện thoại di động và túi xách nữa."
Tô Ý chẳng hiểu gì cả, chưa kịp hỏi rõ là ai dưới lầu, điện thoại đã bị cắt.
Sau một chút đắn đo, cô quyết định đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động và túi xách rồi đi ra ngoài.
Vừa xuống đến lầu dưới, Tô Ý đã thấy xe của Chu Cận Xuyên từ xa, anh đang ngồi trong xe vẫy tay gọi cô.
Tô Ý vui vẻ trong lòng, vội vàng bước tới: "Sao lại là anh?"
"Vợ à, em lên xe trước đã."
Nói rồi, Chu Cận Xuyên tỏ vẻ thần bí, mở cửa xe cho cô.
Tô Ý đầy nghi hoặc bước lên xe, rồi liếc mắt nhìn anh: "Nói thật đi, anh đang giở trò gì vậy? Lúc nãy chẳng phải nói tối về nhà mới gặp nhau sao?"
Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Vợ ơi, anh sai rồi, lúc nãy chỉ muốn tạo bất ngờ cho em nên mới không nói."
"Bất ngờ?"
"Anh không quên hôm nay là ngày gì chứ?"
"Tất nhiên là không quên, anh còn nghĩ em đã quên rồi chứ!Sáng nay anh còn phải ra ngoài lấy vé nữa."
"Em cũng không quên.
Mà anh lấy vé gì thế?"
Tô Ý khó hiểu nhận lấy, rồi nhìn thấy hai tấm vé máy bay mà anh đưa cho cô.
Điểm đến là thành phố Nam Đảo vừa mới mở tuyến bay không lâu, thời gian khởi hành chỉ còn một tiếng rưỡi nữa.
"Anh muốn đưa em đến đó à?"
Chu Cận Xuyên gật gù: "Trước đây chẳng phải em nói chờ lúc nào có thời gian rảnh muốn đi tắm biển một chuyến sao? Anh đã tìm hiểu rồi, tuy nơi này hơi xa, nhưng có bãi biển đẹp nhất trong nước ta, lại không cách sân bay quá xa, thế nào? Em có muốn đi luôn không?"
Mắt Tô Ý bừng sáng nhưng rồi lại chùng xuống: "Đi bất ngờ thế này, công việc của em còn chưa sắp xếp xong nữa."
Chu Cận Xuyên cười khẽ: "Anh đã hỏi ba rồi, ông ấy nói bất cứ lúc nào em muốn cũng đều có thể nghỉ.
Còn ông Tôn, anh đã thông báo trước rồi."
"Còn con thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-902.html.]
"Con cái em không cần lo, anh đã bàn với mẹ xong xuôi cả rồi.
Vả lại mấy năm nay chúng ta luôn quẩn quanh với con cái, cũng nên dành chút thời gian cho riêng mình chứ!"
Tô Ý không còn gì để nói, chỉ còn một vấn đề cuối cùng: "Em chưa thu dọn hành lý, liệu có kịp lên máy bay không?"
Lời vừa dứt, Chu Cận Xuyên đã chỉ vào ghế sau: "Anh đã về nhà thu dọn xong rồi.
Nếu thiếu gì, khi đến nơi chúng ta sẽ mua thêm."
Nói xong, anh lại cười nhìn cô: "Vợ à, bây giờ em không cần lo nghĩ gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ và đi theo anh là xong.
Em đi chứ?"
Tô Ý ngẩn ra một lát, rồi cười gật đầu: "Đi!"
Vừa dứt lời, xe của Chu Cận Xuyên đã lăn bánh, thẳng hướng sân bay mà đi.
Dù đã lên máy bay, thế nhưng Tô Ý vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực.
Những năm qua, đặc biệt là sau khi sinh con, tính cách của cô đã thay đổi nhiều.
Mọi việc cô đều suy nghĩ cẩn trọng tính toán kỹ lưỡng.
Còn kiểu nói đi là đi thế này, thì đây là lần đầu tiên.
Nhưng cũng phải nói rằng, thỉnh thoảng có một bất ngờ như vậy cũng thật thú vị.
Tô Ý không biết Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị từ bao giờ, chỉ biết mọi thứ đều được sắp xếp hết sức hoàn hảo, như thể đã luyện tập từ trước vậy.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ từ lúc đi đến sân bay, lên máy bay, rồi bắt taxi đến khách sạn bờ biển, không một phút nào bị lãng phí.
Dọc đường, tâm trạng của Tô Ý cũng dần trở nên thoải mái hơn khi rời xa Bắc Kinh, có một cảm giác thoát ly thực tại thật kỳ lạ.
Hiện tại, thành phố biển này vẫn chưa đông đúc như sau này, nhiều điểm du lịch chưa được khai thác, thật sự là một thị trấn ven biển nguyên sơ.
Phải nói rằng vẻ đẹp tự nhiên của bãi biển này có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Khách sạn này cũng là khách sạn duy nhất trên bãi biển, vừa bước vào, hai người đã được nhân viên chúc mừng kỳ nghỉ trăng mật vui vẻ.
Còn có cả những bó hoa hồng lớn được tặng.
DTV
Tô Ý ngạc nhiên liếc nhìn Chu Cận Xuyên, không nhịn được cười: "Sao lại thành đi nghỉ tuần trăng mật rồi?"
Chu Cận Xuyên cũng tỏ vẻ bối rối, rồi bật cười: "Có lẽ hầu hết những người đến đây đều là để hưởng tuần trăng mật, chắc nhân viên thấy em trẻ quá nên không nghĩ là đang kỷ niệm mười năm ngày cưới."