Nghe Tô Ý nói chắc như đinh đóng cột, Diệp Noãn Noãn cũng dần bình tĩnh lại: “Thím, lần nào gặp chuyện thím cũng đi trước.
Lần này thím để cháu thay thím đi đi.”
Nhìn cô ấy nghiêm túc nói, Tô Ý mỉm cười ấm áp: “Cháu còn nhỏ, ở lại Bắc Kinh giúp thím giữ vững hậu phương.
Chuyện đi Dương Thành cháu không được nghĩ tới nữa, nghe lời thím.”
Chỉ trong một ngày, tin tức về dịch bệnh ở Dương Thành đã lan ra khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu.
Ngay cả Liêu Chính Dân và Tô Nhân vừa trở về từ Nam Cực cũng nghe tin, lo lắng gọi điện cho Tô Ý.
Nghe cô nói chuẩn bị đi Dương Thành, cả hai đều lo lắng.
“Có thể để người khác đi được không? Lần này nguy hiểm quá.”
“Đúng rồi, lần này hãy nghe mẹ, để người khác lo đi.”
Tô Ý hiểu sự lo lắng của họ, liền giải thích cặn kẽ mọi phương án ứng phó mà cô đã chuẩn bị.
“Ba mẹ yên tâm, con chỉ đi để quảng bá thuốc mới, không phải chữa trị hay chăm sóc bệnh nhân.
Người thật sự nguy hiểm là các nhân viên y tế.”
Biết không thể thay đổi quyết định của Tô Ý, họ chỉ đành dặn dò cô cẩn thận.
Sau khi tắt điện thoại, Tô Ý trở về giường, cùng Chu Cận Xuyên bàn bạc.
Hai người đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ thói quen ôm nhau trò chuyện trước khi đi ngủ.
Nhưng hôm nay, bầu không khí trầm trọng hơn thường ngày.
“Vợ à, anh biết không cản được em, nhưng anh muốn đi cùng em.”
Tô Ý vẫn luôn trấn an người khác rằng mọi việc không sao, nhưng cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình, nên kiên quyết phản đối Chu Cận Xuyên đi cùng.
“Anh không giỏi công tác phòng hộ, em không đồng ý cho anh đi đâu.
Vả lại, em cần anh ở lại giữ vững hậu phương.
Năm sau hai đứa nhỏ chuẩn bị thi đại học, thời điểm này rất quan trọng.
Em cũng lo sớm muộn gì Bắc Kinh cũng có dịch, lần này anh nhất định phải nghe em.”
Chu Cận Xuyên không thể thuyết phục được cô, chỉ biết ôm chặt vợ vào lòng.
“Được, anh sẽ chăm lo mọi việc ở đây.
Em cũng phải chăm sóc bản thân, đừng cố quá.”
“Nếu em có chuyện gì, anh sẽ bỏ hết mọi thứ mà đi tìm em.
Nếu không muốn nhà mình không có ai chăm lo, thì nhớ bảo vệ bản thân thật tốt đấy.”
“Em biết rồi, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Vi đã chuẩn bị trước, Tô Ý nhanh chóng sẵn sàng lên đường.
Vật tư được chuyển bằng xe tải của công ty xuất nhập khẩu của nhà tới Dương Thành, sau đó Tô Ý dẫn người ra sân bay bắt chuyến bay.
Nào ngờ vừa bước vào sân bay, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Từ Đan và Diêu Ngọc Phương.
“Sao hai chị cũng tới đây?”
Từ Đan và Diêu Ngọc Phương hiện giờ đều là lãnh đạo cao cấp ở đơn vị của mình, không ngờ họ lại đích thân tham gia đợt hỗ trợ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-908.html.]
Từ Đan khoác tay Tô Ý cười: “Giờ em đã là chủ tịch Tô, không phải vẫn tự mình tới sao?”
Diêu Ngọc Phương cười theo: “Đúng thế, lần trước là ở Thượng Hải, lần này là ở Dương Thành.
Không ngờ chúng ta lại có dịp cùng kề vai chiến đấu lần nữa.”
Tô Ý mỉm cười bất lực.
Dù lo cho an toàn của họ, nhưng nhìn hai người vẫn giữ nguyên sơ tâm năm xưa, cô không khỏi khâm phục.
“Tốt, chúng ta lại cùng nhau đánh một trận đẹp mắt!”
DTV
Ba người chuẩn bị cùng nhau qua cổng an ninh.
Bất ngờ, có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Thím! Chờ cháu với!”
Cả ba ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Diệp Noãn Noãn mồ hôi nhễ nhại chạy tới.
“May mà kịp.”
“Cháu tới đây làm gì?”
“Cháu đi cùng mọi người! Ông bà không yên tâm về thím.
Cháu rảnh rỗi nên qua giúp, làm trợ thủ cho mọi người!”
Cả ba đều phản đối: “Không được, cháu còn nhỏ, bọn thím đâu cần cháu chăm sóc.”
“Cháu không nhỏ nữa, giờ cháu là nhân viên chính thức của Xuân Hòa Đường rồi.
Lần này cháu cũng tham gia vào việc nghiên cứu thuốc, cháu phải đi xem hiệu quả lâm sàng.”
“Còn nữa, anh Vũ cũng ở đó, cháu sợ anh ấy không chú ý an toàn, nên cháu qua để nhắc nhở anh ấy."
Tô Ý giật mình: “Tiểu Vũ sao cũng ở đó?”
“Đội của anh ấy đóng quân gần Dương Thành, họ đang đi làm nhiệm vụ hỗ trợ.”
“Thím, không phải là thím đã nói sao, một nơi gặp nạn, tám phương giúp đỡ.
Người nhà họ Tô không được sợ hãi!”
Máy bay sắp cất cánh, Tô Ý biết không thể ngăn cản cô ấy nữa.
Thay vì để cô ấy liều lĩnh một mình tới Dương Thành, tốt hơn là đi cùng cô, thế vẫn an toàn hơn.
Cô thở dài bất lực: “Được, nhưng làm việc gì cũng phải nghe lời thím, rõ chưa?”
“Yên tâm đi, chủ tịch Tô, mọi hành động đều nghe theo lời chỉ huy của thím!”
Lời vừa dứt, tất cả đều bật cười.
Xuống máy bay, mọi người cùng nhau tới tuyến đầu, chuẩn bị tham gia cuộc chiến.
May mắn thay, Tô Ý đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Ngay khi tới trung tâm chỉ huy, cô lập tức chia sẻ mọi kinh nghiệm từ kiếp trước, đồng thời đưa ra nhiều ý kiến quý báu cho việc phòng ngừa và điều trị.
Sau khi thử nghiệm thuốc mới của Xuân Hòa Đường, các cơ sở y tế địa phương phát hiện thuốc này như được tạo ra để đối phó với vi rút lần này.
Phát hiện này mang lại tia sáng hy vọng cho Dương Thành.
Sau hơn một tháng chiến đấu, dịch bệnh ở Dương Thành cuối cùng đã được kiểm soát, không lan rộng ra ngoài.
Qua sự việc này, Diệp Noãn Noãn trưởng thành hơn nhiều, hiểu rõ con đường sự nghiệp của mình.
Trong suốt hành trình nghiên cứu và sản xuất thuốc sau này, mỗi khi gặp khó khăn, cô ấy luôn nhớ về những tháng ngày ở Dương Thành.
Xuân Hòa Đường sau trận chiến này cũng ghi dấu ấn trên toàn thế giới, trở thành thương hiệu dược phẩm uy tín được nhiều người biết đến..