Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:50:52
Lượt xem: 148
Bà Tô im lặng một hồi, mới nói: "Tủi thân gì chứ, nó thì có cái gì mà tủi thân, lại giả bộ yếu ớt, chẳng lẽ chồng nó không phải là do nó tự chọn hay sao? Con đường mình tự chọn thì phải nuốt hết nước mắt ngược trở lại."
Lòng ông Tô chua xót nói: "Bây giờ Tình Tình cái gì cũng biết cả, chẳng biết phải chịu bao nhiêu khổ cực mới học được. Bà xem con bé luộc xào hầm chưng hấp gì đó đều biết, lại còn dệt một cái áo lông nhìn ấm áp như thế cho tôi với bà, trước kia con bé đâu có làm mấy thứ này? Bây giờ giống như Cảnh Quân nói, chẳng có gì là con bé không làm được cả."
Bà Tô đau lòng thì đau lòng, nhưng thân là con gái, ai mà không đi tới bước này? Cái gì cũng chẳng biết làm, vậy thì sau này sinh con đẻ cái rồi sẽ ăn cái gì, uống cái gì?
"Bây giờ thì tốt cả rồi." Bà Tô thấp giọng nói.
"Vậy là tốt? Về nhà của mình, ngay cả ngồi chờ ăn cũng không dám, một đường ngồi trên xe mệt mỏi, nhưng mà về nhà thăm thấy chị dâu nó đang bận rộn trong phòng bếp là đi vào hỗ trợ ngay, bà không biết bây giờ trong lòng tôi xót đến thế nào đâu." Trong lòng ông Tô cực kỳ chua xót.
Bây giờ con gái hiểu chuyện, cũng rất nghe lời và biết quan tâm, nhưng thân là cha mẹ cũng biết, có thể hiểu chuyện và quan tâm như thế, chỉ sợ là đã chịu không ít khổ cực.
Bà Tô chưa nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm thở dài, trước kia thì mong đợi hiểu chuyện, nhưng bây giờ thật sự hiểu chuyện rồi, trong lòng lại chẳng có mùi vị gì.
Lại nói đến ở phòng bên cạnh.
Hai người Tô Cảnh Văn và Đỗ Hương cũng đang lặng lẽ nói chuyện, chủ yếu là Đỗ Hương nói.
"Trước kia em nghe nói Tình Tình là một người không dễ ở chung, rất khó đối phó, bây giờ nhìn thấy lại là một người có tính tình thoải mái phóng khoáng, nói chuyện khéo léo, biết làm việc nhà, đồ ăn nấu ra cũng không kém em là bao, việc gì cũng biết làm." Đỗ Hương ở trong chăn với người đàn ông của mình tất nhiên sẽ không giấu giếm, nói.
Chị đã chuẩn bị sẵn sàng sống chung với cô em chồng này, cho dù có gây chuyện trêu học tức giận gì cũng sẽ chịu đựng, chỉ cần chịu đựng mấy ngày là được, không thể để cho cha mẹ chồng có ý kiến về mình.
Vốn là gả con gái xuống thôn quê hai người đã khó chịu, không thể về ăn Tết sẽ làm ầm cho cả nhà không yên.
Nhưng không ngờ lần này em chồng trở lại khiến chị bất ngờ như thế, hai người không chỉ mang theo nhiều quà mừng năm mới đến, em chồng lại còn vừa vào cửa đã khen chị không ngừng, khen tới nỗi chị cũng thấy ngượng.
Chị vào phòng bếp, cô cũng theo sau hỗ trợ, thật sự khiến chị cực kỳ bất ngờ.
Thế này chẳng hề giống với những gì đã nghe được, cứ như là hai người khác nhau vậy.
"Cũng không phải nghe lầm đâu. Trước kia con bé ấy rất không hiểu chuyện, anh cũng lo nó sẽ trêu chọc em, nhưng mà giờ đã hiểu chuyện rồi." Tô Cảnh Văn thở dài, trong đầu vẫn không nhịn được mà nhớ lại lần trước về thôn nhìn thấy em gái anh, cảnh tượng trên mặt cô bẩn thỉu, đeo thêm cái gùi nhặt phân trâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-164.html.]
Cũng không biết ở thôn đã chịu bao nhiêu tội, bao nhiêu khổ, lúc trở về mới hiểu chuyện được như thế, thật sự khiến người ta đau lòng.
"Thật ư? Em chẳng nhìn ra được chút nào luôn." Đỗ Hương nói, lại khen: "Nhưng mà em gái anh cũng xinh đẹp lắm, nhìn hình đã thấy đẹp, gặp mặt rồi còn thấy đẹp hơn cả trong hình. Vận may cũng tốt, mang thai được sinh đôi."
Có chút hâm mộ, bởi vì chị kiểm tra chỉ có một.
Tô Cảnh Văn cười một tiếng, nói: "Gen của nhà họ Tô anh không kém đâu. Cục cưng trong bụng em sau này chắc chắn cũng sẽ không kém, tập hợp đủ những điểm tốt nhất của chúng ta."
Đỗ Hương khẽ quở một tiếng, nhưng cũng vô cùng mong đợi.
Chó độc thân Tô Cảnh Quân ngủ trong phòng khách trải đệm nằm dưới đất, phòng cách vách để cho chị và anh rể của cậu ngủ.
Lúc này Tình Tình và Vệ Thế Quốc vẫn còn chưa ngủ, tối nay Vệ Thế Quốc đi tắm được chà sạch, cả người sạch sẽ thơm tho.
"Vợ ơi, ải này của anh đã tính là qua chưa?" anh cười hỏi.
Tô Tình cười: "Miễn cưỡng qua ải."
Thái độ của mẹ cô rất rõ ràng, chính là không thể làm gì hơn. Con gái và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái đều ở bên cạnh con rể, tiền đặt cược của hai bên đã quá rõ ưu thế, nếu không bà nhất định sẽ không đồng ý.
Chẳng qua là bây giờ không có cách nào khác, người con rể này không nhận cũng phải nhận. Nếu nhận, mẹ cô cũng sẽ không đẩy ra ngoài nữa, cho nên cửa ải này trên cơ bản đã qua rồi.
"Vợ, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ làm thật tốt, sẽ không để cho cha mẹ em không yên tâm giao em cho anh!" Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.
"Em biết rồi." Tô Tình dựa vào trong n.g.ự.c anh, cảm nhận hơi thở của anh, trong lòng cũng rất yên tâm.
Người đàn ông này là chân thành, không hề trăng hoa ong bướm, thật sự có thể trở thành chỗ dựa cho cô.
Tất nhiên cô cũng sẽ không làm kẻ ăn bám cả đời, cô cảm thấy vẫn phải có sự nghiệp của riêng mình vẫn tốt hơn.
Vệ Thế Quốc hài lòng, hôn lên trán vợ mình một cái, nói: "Vợ đi ngủ sớm một chút."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Ừm." Tô Tình gật đầu.