Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:52:04
Lượt xem: 154
Đỗ Hương ở bên cạnh nghe vậy thì thầm gật đầu, cô em chồng thật biết làm người, chẳng phải nên như thế sao?
Chị cũng nói: "Tình Tình, em đi với cậu ấy đi, chồng em cũng không quen đường lắm, chỗ sủi cảo này để chị làm cho, cũng chẳng còn bao nhiêu."
Tô Tình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ấy đúng là không quen đường thật, lần đầu đi xa nhà như vậy. Chị dâu, vậy em đi với anh ấy nha?"
"Đi đi." Đỗ Hương gật đầu.
Tô Tình mỉm cười. Rửa tay xong thì đi vào phòng lấy quần áo, sau đó đưa Vệ Thế Quốc cùng đi ra ngoài.
"Bên ngoài lạnh thật." Tô Tình cười nói: "Sức khỏe bà ngoại thế nào?"
Vệ Thế Quốc mỉm cười: "Rất khỏe mạnh."
Tô Tình gật gật đầu, nói: "Học lái xe không dễ dàng như vậy, anh đi học nhớ phải ngọt miệng một chút, còn tiền xăng xe nữa, cái này anh có thể hỏi cậu ba, cái nào chúng ta nên trả thì trả, không thể để cậu ba cứ chu cấp cho chúng ta được, cậu ấy còn phải nuôi con."
"Được." Vệ Thế Quốc gật đầu.
"Qua bên đó không bị dọa sợ chứ? Có phải đông người lắm không?" Tô Tình mỉm cười nhìn anh, nói.
"Không, tất cả đều rất tốt." Vệ Thế Quốc nói một cách nghiêm túc, gia đình cô quả nhiên rất tốt, bầu không khí khiến người ta rất thoải mái.
Tô Tình cười nói: "Cũng là do nhà cậu hai em trong quân đội, không có ở đây, nếu không thì còn phải đi nhận họ hàng nhiều lắm."
Ông bà ngoại cô ở cùng nhà cậu hai, không có ở đây, nếu không còn phải đi nhận rất nhiều họ hàng.
Nếu so ra, nhân khẩu nhà lão Vệ quả thật là ít ỏi, cũng chỉ có mỗi mình anh.
Ở thành phố còn chưa nói hết, ở dưới quê thì càng không cần nói nữa, chẳng hạn như lần này nếu vợ của thầy không đến thì cũng chẳng có được một ai giúp đỡ cô sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-170.html.]
Mẹ cô rất lo lắng, đêm qua cứ liên tục xác nhận xem vợ của thầy có đáng tin cậy hay không? Nếu không được thì nhờ bà ngoại qua xem thử một chút.
Hai vợ chồng vừa ra ngoài thì gặp hàng xóm hai bên.
"Ây dô, đây chẳng phải Tình Tình sao? Các người định đi đâu vậy?" Bác gái nhà họ Triệu thích buôn chuyện sống bên cạnh nhà nhìn thấy hai vợ chồng họ thì lập tức cất giọng kêu to.
Bị bà ta làm một trận huyên náo, nhưng người khác cũng chạy ra ngoài, nhìn thấy Tô Tình và Vệ Thế Quốc thì đưa mắt dò xét vài cái, sau đó cất tiếng chào.
Tô Tình cũng lễ phép đáp lại từng người một.
"Là bác Triệu à, bọn cháu định đến cửa hàng bách hóa." Sau khi chào hỏi những người khác xong, Tô Tình mới quay sang nhìn bác gái Triệu, vừa nhìn thấy bác gái Triệu thì trong đầu cô liền hiện lên những thông tin có liên quan, biết đây là một bà bác nhiều chuyện, nên cô cũng chẳng nhiệt tình đáp lại.
"Bác nghe nói hôm qua các người về rồi, nhưng cũng chẳng gặp được ai, hôm nay mới được thấy cháu, khí sắc của cháu trông có vẻ không mấy tốt nhỉ!" Bác Triệu quan sát nhìn cô, rồi nói mấy lời khác với suy nghĩ trong lòng.
Tô Tình bật cười: "Bác Triệu, thế bác nói xem, khí sắc cháu như vậy còn không tốt thế thì phải như nào mới gọi là tốt đây? Không nhìn thấy sắc mặt cháu hồng hào sao? Không có điều kiện chắc chắn không thể chăm sóc được như thế này đâu, nếu bác không tin cháu thì về nhà tự lấy gương ra soi mặt mình thử đi."
Tô Tình vốn dĩ da rất trắng, trước kia phải làm một số công việc nên cũng không dưỡng, nhưng sau khi vụ thu hoạch cuối thu kết thúc thì chính là kỳ nghỉ đông, ăn uống cũng khá đầy đủ, đương nhiên là có thể chăm sóc da trở lại rồi.
Làn da trắng trẻo, sắc mặt hồng hào, cộng thêm đôi mắt to tròn ươn ướt, trước đây cô là người độc đoán và kiêu ngạo, nhưng bây giờ tính khí đã trầm tĩnh hơn nhiều, dịu dàng và hướng nội, trông có vẻ đẹp hơn trước đây không ít, nói cô về quê bị giày vò ai mà tin?
"Đúng ha, Tình Tình trông đẹp hơn trước đây đấy." Một người phụ nữ mỉm cười nói.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Mấy hàng xóm khác cũng gật đầu tán đồng, con gái nhà họ Tô từ nhỏ đã có tướng mạo xinh đẹp, vốn tưởng lấy chồng dưới quê phải chịu cực khổ, bây giờ xem ra thật sự chẳng chịu khổ chút nào.
Nhìn xem được chăm sóc tốt biết bao? Thật sự xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cảm giác đó.
Trước đây vẫn chưa lớn, nhưng bây giờ thật sự đã có cảm giác trưởng thành rồi, suy cho cùng gả cho người ta rồi thì phải khác thôi!
"Con nhóc này, bác không phải đang quan tâm cháu sao, sao cháu lại lấy chồng dưới quê vậy? Mấy người dưới quê đều vắt cạn óc để được gả lên thành phố, cháu cũng hay lắm, đang là con gái ở thành phố thì lại chịu gả xuống dưới quê, cháu đang suy nghĩ cái gì thế hả? Bị cái tên nhóc nhà họ Bùi đó làm tổn thương mới lấy đại một người khác à? Trong lòng có đau khổ hay uất ức gì thì nói với bác, bác nhất định sẽ làm chủ cho cháu." Nhưng bác gái Triệu không nghe được lời mình muốn nghe thì sẽ không chịu thôi, sẽ tiếp tục moi móc thêm nữa.
Hơn nữa, còn có có ý đồ thâm độc, vậy mà lại nhắc đến chuyện của Bùi Tử Du trước mặt Vệ Thế Quốc, đây chẳng phải xát muối vào vết thương người khác chứ?