Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:52:52
Lượt xem: 137
Ánh mắt mọi người nhìn con dâu cả nhà họ Đinh thì không cần phải nói.
"Nhìn đi, lần trước tôi nói không sai mà chuyện đó nhất định là do cô ta làm, quả nhiên!"
"Đã bảo là người thất đức thì sẽ không có con trai, cô nhìn cô ta xem, cứ chuyện gì thất đức là hay làm chuyện đó, như vậy mà còn muốn có con trai nuôi dưỡng lúc về già sao?"
"Ai bảo không phải đâu, cùng một đức hạnh với nhà họ Đinh, đây chính là không phải cùng loại người thì không bước vào chung một nhà được đó!"
Vương Mạt Lỵ đi nói cho Tô Tình nghe, mắng nói: "Thất đức c.h.ế.t bà đây rồi!"
"Đích thực là thất đức." Tô Tình khịt mũi khinh thường nói.
Chỉ là chuyện ở ngoài nghe qua rồi thôi, dù sao cũng trôi qua rồi. Hôm nay Tô Tình nhận được thư mẹ cô gửi đến.
Trong thư mẹ nói với cô, anh hai của cô đã về quân đội rồi chỉ có điều buổi xem mắt với cô gái kia đã thất bại. Trong thư mẹ cô chê anh hai tầm nhìn quá cao, bà thấy cô gái kia rất được nhưng anh ta thế mà lại không ưng.
Thằng tư Tô Cảnh Quân cũng gửi một lá thư đến, nói lý do vì sao anh hai không thích, bởi vì tướng mạo của cô gái kia tương đối bình thường, hơn nữa mặt còn hơi rỗ một tí, dáng người cũng không cao.
Dù đó là một cô gái rất thật thà chất phác nhưng mà đứng chung một chỗ với anh hai trông không xứng đôi.
"Chị cũng biết anh hai rồi đấy, trước giờ đều nhìn mặt, bởi vì chị xinh đẹp nên anh hai thương chị nhiều đó, mà mẹ lại giới thiệu cho anh ấy một cô gái bình thường như thế thì sao anh ấy thích được. Mẹ còn muốn gọi anh từ nơi phương xa đó trở về." Tô Cảnh Quân trêu chọc trong thư.
Tô Tình thấy buồn cười, anh cả và anh hai đúng là quá khác nhau.
Anh cả của cô là kiểu người nhìn nhân phẩm của người ta, chị dâu Đỗ Hương tướng mạo chỉ có thể nói là bình thường, nhưng trong mắt anh toàn là chị Đỗ Hương. Còn anh hai danh bất hư truyền là kiểu người nhìn vẻ bề ngoài, nhất định phải nhìn mặt để nói chuyện.
Từ nhỏ đã như thế, lúc về đây anh ta nhìn thấy hai đứa cháu ngoại đáng yêu xinh xắn thì càng không cần phải nói. Nếu vợ mình không xinh đẹp sau này con giống cô thì làm sao?
Hơn nữa vợ sẽ ở bên mình cả đời, bây giờ đã không đẹp thì sau này về già lại càng không đẹp, làm thế nào mà bên nhau trọn đời được?
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Vì lẽ đó nhất định phải tìm một người đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-253.html.]
Thế là chuyện này liền không thành, anh ta lại quay về quân đội.
So với Tô Cảnh Quân khá tán thành với anh hai của anh thì bà Tô đang ở nhà mắng người.
"Cô gái mà con chấm có thể tệ đến mức nào chứ? Lấy vợ coi trọng hiền đức, nó còn không ưng người ta, nó cũng có đẹp đẽ gì đâu, năm nay đã 24 tuổi rồi, thằng cả sắp làm cha rồi mà nó vẫn độc thân, xem ra nó vẫn rất kiêu ngạo!" Lúc bà Tô sang chỗ bà cụ Tô nghỉ trưa liền tức giận nói.
Bà cụ Tô nói: "Cảnh Quân rất đẹp trai mà, lớn lên giống cha con lúc còn trẻ."
Bà Tô: "…" Vụ gì cũng có thể lôi chuyện cha bà lúc còn trẻ vào.
"Cô gái đó rất được nhưng Cảnh Quân đã không thích thì thôi vậy, cũng chẳng phải cứ xem mắt là nhất định có thể thành công, chuyện này cũng phải xem trọng sự đồng thuận của hai bên." Bà cụ Tô nói.
Bà Tô: "Cô gái đó rất thích thằng hai."
"Cảnh Quân muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo, tiền trợ cấp mỗi tháng lại cao như vậy, con với A Đức cũng là cha mẹ chồng tốt, con gái nhà nào mà không muốn gả chứ?" Bà cụ Tô không để tâm.
Bà Tô khiêm nhường: "Đâu có đâu mẹ, làm gì mà tốt như mẹ nói."
Bà cụ Tô nói: "Cô gái đó đã tốt như thế nếu không thì giới thiệu cho cháu trai của cậu con được không? Cái người mà làm việc ở lò mổ ấy."
"Như vậy không tốt lắm phải không ạ? Con bé đã từng xem mắt với Cảnh Quân mà." Bà Tô chần chừ.
"Chuyện này có gì mà không tốt, trai chưa cưới vợ gái chưa gả chồng, đã từng xem mắt thì không được xem người khác nữa à? Thanh niên người ta đi xem mắt đều dẫn theo anh em họ gì đó nữa đấy, nói không chừng mình không thích nhưng anh em họ thích cũng được." Bà cụ Tô không cho là đúng.
Bà Tô cảm thấy cũng có lý, trở về nói với đồng nghiệp của mình, cô gái đó chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của đồng nghiệp của bà nên hai bên đều hiểu rõ nhau, cũng thường đến làm công nhân thời vụ, nếu không thì làm thế nào mà bà Tô cảm thấy tốt rồi giới thiệu cho thằng hai nhà mình?
Ai mà biết được cái thằng nhóc đó bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi, phải là người xinh đẹp.
Thật ra lúc nói chuyện trong điện thoại, anh ta có đặc biệt hỏi bà cô gái đó trông thế nào? Nếu không xinh đẹp thì anh ta lười về lắm.
Bà đương nhiên lừa anh ta nói là đẹp, nếu không sao mà anh ta chịu về?