Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:47:56
Lượt xem: 157

Bà Đường còn nói cảm ơn những người trong thôn, đa tạ những năm gần đây đã chăm sóc bạn già, bây giờ đã được sửa lại án sai, có thể coi như là được đường đường làm người.

Mọi người đều có chút chột dạ, nào có chăm sóc cái gì chứ? Còn tránh không kịp kia kìa.

Còn có một vài đứa trẻ con nghe được người lớn nói chuyện xú lão cửu, còn cầm gạch vụn đi ném bọn họ nữa kìa.

Nhưng bây giờ mọi người cũng đã biết thầy Cung là nhân vật lớn ở Bắc Kinh bên kia tới, đều có chút hâm mộ Vệ Thế Quốc.

Chỉ sợ là sau này không thiếu chỗ tốt, nhìn cái bọc lớn anh xách vào trong nhà xem, không biết là chứa bao nhiêu thứ tốt ở bên trong nữa?

Bọn họ đều nghe nói, những người được sửa lại án sai đều nhận được một khoản tiền bồi thường lớn, sợ rằng thầy Cung này cũng lấy được không ít nhỉ?

Đúng rồi, còn có bà Đường nữa.

Đúng là lấy được một khoản tiền bồi thường lớn, nhưng nếu như so sánh với thời gian mười năm rực rỡ, một khoản tiền bồi thường này được coi là cái gì chứ?

Một đời người, lại có mấy cái mười năm?

Tô Tình bế Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đi ra gặp người lớn, Vệ Thế Quốc bế lấy một đứa, hai anh em này cũng không nhẹ, để một mình vợ anh bế sao mà được.

"Dương Dương, gọi ông nội đi." Tô Tình dỗ dành nói.

"Ông nội." Trong miệng Dương Dương bắt chước mẹ cậu bé phát âm ra từng tiếng, còn có chút kích động.

Làm những người lớn vui vẻ cười lên.

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

"Tốt lắm, tất cả mọi người về đi." Đội trưởng Mã cười nói.

Mọi người đều đi về, để lại không gian cho bọn họ.

Tô Tình thấy thầy Cung thích con trai, liền cười đưa con trai cho ông, nói: "Thầy, thầy bế giúp con một chút, con đi vào làm sủi cảo."

"Được." Thầy Cung cười nhận lấy đứa bé, Dương Dương cực kỳ hứng thú với râu của ông nội, bỗng chốc đưa tay bắt lấy.

"Ai yo, ai yo." Thầy Cung cười kêu lên, nhưng lại không ngăn cản.

Dương Dương vô cùng vui vẻ, Vệ Thế Quốc cười lấy tay cậu bé ra, cậu bé nắm cũng rất chặt, vẫn là cầm bình sữa của cậu bé tới đút cho cậu bé uống nước, lúc này cậu bé mới buông râu ông nội ra, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào bộ râu, hiển nhiên là đang suy nghĩ làm gì với chòm râu kia.

Rất nhanh Tô Tình đã nấu xong sủi cảo bưng vào, cười nói: "Thầy, chúng ta ăn nhân lúc còn nóng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-290.html.]

Thầy Cung cười gật đầu một cái, cùng ăn với bà Đường, ăn vô cùng vui vẻ.

Ăn xong sủi cảo rồi, lại nói chuyện với nhau rồi mới cùng bà Đường về phòng nghỉ ngơi, trong chốc lát, cách vách liền truyền tới tiếng khóc của bà Đường.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc đều biết, đây không phải là tiếng khóc đau lòng, mà đây là do bà Đường quá vui nên khóc, khóc một trận cũng tốt, đã kiềm chế trong lòng bao lâu rồi.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt có chút không hiểu, còn muốn bò sang cách vách nhìn xem, trải qua mấy ngày tập luyện, bây giờ hai anh em đã có thể muốn đi đâu là tự bò được rồi, thật là làm cho người ta phải phiền lòng mà.

Thầy Cung được sửa lại án sai, trong thôn lại có thêm một đề tài.

Nhưng so sánh với hai ba chuyện đào hoa kia, chuyện sửa lại án sai này càng được lòng người, cũng tấm tắc ngạc nhiên.

Mặc dù những nơi khác cũng đã sớm có chuyện sửa lại án sai, nhưng ở chỗ này của bọn họ lại là lần đầu, còn chính mắt nhìn thấy, có thể không mới lạ sao?

Vệ Thanh Mai ở bên kia nghe nói, còn đặc biệt mang theo trứng gà về nhà mẹ một chuyến.

Về để dạy dỗ em trai mình, trước kia trong nhà đều sợ bóng sợ gió, mà vẫn dám làm ra chuyện này? Lá gan phải lớn cỡ nào, lỡ như xảy ra chuyện một cái thì làm sao đây?

Vệ Thế Quốc đều nhất nhất ngồi nghe dạy dỗ, xong rồi nói với chị cả của anh: "Chị cả à, năm nay em chuẩn bị không ít đồ tết để về nhà ngoại, chị không cần cho em thêm trứng gà đâu, chị giữ lại để bản thân ăn là được."

"Em chuẩn bị những gì?" Vệ Thanh Mai lại hỏi.

Vệ Thế Quốc liền liệt kê ra, có thuốc lá, có rượt, còn có thịt ủ muối, gà rừng và thỏ rừng phơi gió.

Trước kia anh và mấy người Thẩm Tòng Quân đi lên núi bắt về, ăn không hết, nên vợ anh đem đi ướp rồi treo dưới mái hiên ở sân sau.

Tóm lại là trong nhà không thiếu thịt ăn, cũng không thiếu thịt để đi biếu tặng, bởi vì cô của anh còn dặn dò anh, để anh nói với chị cả anh một tiếng, bà ấy đặt hai con gà mái, đến lúc đó trực tiếp mang đi biếu thông gia, không cần để chị cả của anh mang đồ tới nữa.

Vệ Thế Quốc cũng không từ chối ý tốt của người ta.

Lúc này Vệ Thanh Mai mới không nói gì nữa, nhưng cũng không quên dặn dò: "Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều còn nhỏ, em dẫn chúng nó về nhà ngoại phải cẩn thận, đừng để nhiễm gió lạnh."

"Em biết rồi." Vệ Thế Quốc gật đầu.

"Tô Tình cũng thật là biết nuôi con mà, chị chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào như Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta, nếu như ba mẹ còn sống thì tốt biết bao? Nhìn thấy hai anh em chúng nó không biết là sẽ vui đến thế nào nữa." Vệ Thanh Mai thở dài nói.

Vệ Thế Quốc nói: "Chờ sau này, em sẽ dẫn bọn chúng đến trước mộ phần của ba mẹ, giới thiệu với ba mẹ."

Vệ Thanh Mai gật đầu một cái, cũng không còn gì để dặn dò nữa, nên chuẩn bị trở về nhà.

Tô Tình lấy cho chị ấy một bọc kẹo sữa và bánh hạch đào.

Loading...