Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:49:18
Lượt xem: 125
Tết năm ngoái nhà họ Bùi cực kỳ náo nhiệt, mấy người họ cũng đi xem náo nhiệt, cũng trông cậy vào năm nay nhà họ Bùi cố gắng không ngừng, để tăng thêm một vài đề tài nói chuyện cho mọi người.
Gương mặt già nua như quả quýt của bà Bùi vô cùng khó coi.
Cũng không muốn ở cùng với bọn họ nữa, vốn dĩ là muốn đi về nhà, nhưng nghĩ tới bây giờ con gái và đối tượng đang uống trà ở nhà, bà ta cũng chỉ có thể tạm thời không quấy rầy.
Bà ta vô cùng hài lòng với đối tượng này của con gái, dặn dò con gái nhất định phải bắt được người ta.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Nhưng lời này vô cùng có tính ám chỉ, nhưng Bùi Như Ý đâu cần mẹ cô ta phải nhắc nhở chứ? Đối tượng này của cô ta là cháu ruột trưởng xưởng của cô ta, lại còn là một tổ trưởng nữa chứ.
Không giống với cô ta chỉ có một công việc tạm thời, bây giờ vẫn chưa thể lên chính thức, cô ta nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội.
Chẳng phải là đối tượng này của cô ta cũng thích cô ta như vậy sao? Dáng người không tệ, miệng vừa ngọt vừa lẳng lơ, kéo anh ta vào trong phòng cô ta ngồi, anh ta cũng đi vào ngồi.
Ngồi rồi ngồi cô ta liền ngồi luôn vào trong n.g.ự.c anh ta, vậy thì sao anh ta lại khách khí được chứ?
Cộng thêm lúc này trong nhà cũng không có ai, hai người lại còn đã sớm trộm ăn trái cấm, là thuê phòng ở bên ngoài, nhưng hôm nay làm ở trong nhà còn tiết kiệm được tiền phòng.
Sau khi vận động một phen xong, Bùi Như Ý lập tức ôm lấy anh ta, hai người trốn trong chăn ấm áp lặng lẽ nói chuyện.
Chủ yếu chính là Bùi Như Ý hỏi khi nào thì anh ta cưới cô ta, nhưng đây là một tên công tử chăng hoa, chủ yếu là do nhìn thấy Bùi Như Ý dễ xa vào như vậy thì liền nhận lấy, nhưng không có ý định kết hôn nhanh như vậy.
Dẫu sao còn chưa chơi đủ đâu, làm sao có thể trói chặt mình lên một thân cây được chứ.
Cho nên tùy tiện nói đôi câu dỗ Bùi Như Ý, lại nói tới chuyện công tác với Bùi Như Ý, anh ta đã nói với chú của anh ta, năm sau số người giảm xuống, nhất định là cô ta có thể trở thành chính thức.
Tất nhiên là Bùi Như Ý rất vui vẻ, hai người lại điên loan đảo phượng một phen, Bùi Như Ý mới đưa anh ta ra cửa, chủ yếu là anh ta lo lắng người nhà cô ta về sẽ bắt gặp.
Thế là liền muốn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-297.html.]
Khi bà Bùi ở bên ngoài về, dĩ nhiên người đã đi mất.
Bà Bùi lập tức hỏi con gái.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sớm đã là người của anh ta rồi, sang năm số người giảm xuống, là con có thể trở thành chính thức rồi." Bùi Như Ý không hề kiêng dè mà nói với mẹ mình những chuyện như vậy, lại còn nói với vẻ đắc ý nữa chứ.
Mấu chốt chính là bà Bùi cũng không thèm để ý, còn vô cùng vui mừng, nói: "Tốt, tốt, tốt." Nếu như có thể lên làm chính thức, vậy là tiền lương có thể tăng lên, tận hai mươi tám đồng đó, không giống với mười tám đồng như bây giờ.
Nói chuyện công việc xong bà Bùi lại vội hỏi: "Vậy thì khi nào nó cưới con, trinh tiết của con cũng đã trao cho nó hết rồi."
"Chuyện này không cần gấp gáp." Bùi Như Ý nói.
"Cái gì mà không gấp gáp chứ? Các con cũng đã làm đến thế rồi, lỡ như mang thai thì làm thế nào?" Bà Bùi nói.
"Nếu như mang thai, vậy là tốt nhất." Bùi Như Ý sờ sờ bụng mình, trong mắt mang theo dã tâm nói.
Bà Bùi thấy con gái như vậy hết sức hài lòng, nói: "Trong mấy đứa con, người mẹ yên tâm nhất chính là con, chị cả con còn ổn, nhưng là anh hai con, thật sự là làm mẹ tức c.h.ế.t mà."
Nói tới chuyện này, Bùi Như Ý cũng tức giận: "Không phải là con đàn bà nông thôn kia hạ cổ (giống kiểu như bùa ngải) rồi chứ? Tô Tình như vậy mà anh hai còn coi thường, làm sao lại hết lần này tới lần khác vừa ý cô ta chứ? Một con đàn bà ở nông thôn, cô ta có gì tốt chứ!"
"Còn không phải sao, dầu gì con gái nhà họ Tô bên kia cũng là một người có phúc." Bà Bùi nói.
Bùi Như Ý nhìn mẹ mình một cái, nói: "Con đã sớm nói là Tô Tình không kém rồi, lúc trước không phải mẹ vẫn luôn cảm thấy cô ấy không ra làm sao hả, ban đầu nếu như mẹ chịu buông bỏ sĩ diện, cúi đầu với nhà họ Tô bên kia, thì bây giờ hàng xóm láng giềng có ai không hâm mộ mẹ đến c.h.ế.t chứ?"
"Hâm mộ gì chứ, có cái gì mà phải hâm mộ." Bà Bùi mới không thừa nhận là mình hối hận tím cả ruột.
Bùi Như Ý nói: "Thật không có gì để hâm mộ sao? Mẹ nhìn xem thể chất của Tô Tình là thế nào hả, đó là di truyền được bản lĩnh từ mẹ cô ấy, sở trường sinh được sinh đôi, một tên đàn ông nông thôn mà cũng có thể làm cho cô ấy mang thai sinh đôi, nếu như ban đầu gả cho anh con thì sao nào? Anh con là một người có biết bao nhiêu phúc khí chứ? Gả cho tên chân đất kia là sinh đôi trai gái, còn gả cho anh con có khi còn mang thai sinh đôi trai trai nữa đó, hai đứa cháu trai vàng bạc, bảo bối, đáng yêu đều ôm lấy chân mẹ gọi mẹ là bà nội, mẹ nghĩ đến cảnh tượng đó đi."
Bà Bùi nghĩ tới, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, cả tim gan cũng đau.