Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-10-23 18:54:09
Lượt xem: 143
Tô Cảnh Quân rất phiền muộn, bởi vì nhớ lại ban đầu khi chị mình thích Bùi Tử Du, cũng là như vậy, đều vô cùng hèn mọn.
Tô Cảnh Quân không biết làm những chuyện khốn nạn như Bùi Tử Du.
Mua cho Chu Kiều Kiều một hộp kem dưỡng da, khi cô ấy tìm cậu liền kín đáo như cho cô ấy.
"Trở về đọc sách cho chăm chỉ vào, sau này có cơ hội cùng lên đại học Công nông binh học." Tô Cảnh Quân nói với cô ấy.
Nếu như thật sự có cơ hội lên đại học, đến lúc đó nhất định là đều sẽ có công việc, nếu như công việc quá bận rộn, sẽ tìm một người giúp việc thành thạo tới làm việc nhà sẽ không bị phê bình là điệu bộ tư bản.
Chu Kiều Kiều còn chưa biết ý định của cậu, nhưng cũng cực kỳ vui, ở nhà làm việc nhà xong liền vội vàng bôi kem bảo vệ da lên, cảm giác trong lòng vô cùng ấm áp.
Đây là món quà đầu tiên mà Tô Cảnh Quân tặng cô ấy, cậu còn nói, chờ khi nhàn rỗi sẽ cùng đi xem phim.
Cảnh Quân quả nhiên là nhìn thấy cố gắng của cô ấy nên đã bắt đầu tiếp nhận cô ấy rồi.
Nhưng không biết rằng dáng vẻ ngây ngốc kia đã bị mẹ cô ấy nhìn thấy, đau lòng không nói nên lời.
Ban đêm không nhịn được mà nói với chủ nhiệm Chu, cho dù là ông Chu thì nghe đến đây, cũng nói với giọng điệu không được tốt: "Mắt nhìn của bà chỉ đến thế thôi, vậy thì cái gì mới tốt hả, bà nhìn xem con gái của bà bây giờ đi, đã hạ giá thành cái dạng gì rồi? Vì muốn ở bên người nó yêu, những việc trước kia chưa từng động tay vào, bây giờ cũng muốn làm!"
Thân là một người mẹ, dĩ nhiên là bà Chu nghiêng về phía con gái mình, thấy con gái vì muốn gả cho người ta mà bị đối phương yêu cầu làm này làm nọ, trong lòng có thể dễ chịu được sao?
"Thật sự cho rằng mình là thái thượng hoàng hả, đây là đang tìm vợ tương lai sao, rõ ràng là muốn tìm một con ở về phục vụ nhà nó chứ gì?" Bà Chu buồn bực nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-322.html.]
Chủ nhiệm Chu tranh cãi: "Bây giờ Kiều Kiều như vậy có gì không tốt chứ? Ở nhà chúng ta nuông chiều thì nuông chiều, nhưng nếu đã gả ra ngoài, còn có thể giống như ở nhà được ư? Chúng ta là ba mẹ ruột nó thì chúng ta nuông chiều, còn gả ra ngoài thì chính là con dâu nhà người ta, nó mà cứ giống như ở nhà, việc nhà có các chị dâu làm, nó chỉ cần chờ ăn là được thôi sao? Tôi hỏi bà, nếu như con dâu bà mà suốt ngày ở nhà không làm gì cả, chờ người mẹ chồng là bà về rồi lại nấu cơm cho nó ăn, bà sẽ thấy thế nào?"
Bà Chu bị ông ấy làm cho nghẹn không nói nên lời: "Có người ba như ông sao? Đây là những lời ba ruột có thể nói ra hả?"
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Bà đừng có nói những chuyện này là phải hay trái với tôi nữa, thằng bé Cảnh Quân kia vô cùng tốt, tôi nhìn trên mọi phương diện rồi, tuyệt đối là một người tốt, phương diện gia đình tôi cũng đã tìm hiểu rõ ràng, ba mẹ nó đều có công việc, anh cả cũng có việc làm, anh hai đi bộ đội, có một người chị, lại còn là một tài nữ, báo chí ở văn phòng của tôi cũng thường xuyên nhìn thấy bài văn được đăng báo của cô ấy, nhưng đã lập gia đình, vậy không cần nói đến nữa, nhưng trong nhà nó còn có một chị dâu cả, chỉ ở nhà, nếu như sau này thật sự gả qua đó được, chẳng lẽ Kiều Kiều không cần chia sẻ việc nhà với chị dâu nó hả, bà muốn người ta phục vụ Kiều Kiều sao?" Chủ nhiệm Chu nói.
Bà Chu nói: "Dù sao thì tôi nhìn thấy Kiều Kiều như vậy, tôi cũng đau lòng mà."
"Khi Kiều Kiều không làm gì cả bà còn nhắc nhở nó không ít là sau này không ai muốn lấy nó, bây giờ học làm, bà còn nói bà đau lòng, thật là không biết bà muốn thế nào nữa." Chủ nhiệm Chu nói.
Dù sao ông ấy cũng không cảm thấy con gái như vậy có cái gì không tốt.
Khi ở nhà mẹ có thể vui vẻ thoải mái, bởi vì cô ấy vẫn còn là trẻ con trong nhà, nhưng lập gia đình rồi thì chính là một người lớn, nếu như cô ấy vẫn luôn có tác phong như ở nhà mẹ, sau này bọn nhỏ phải làm thế nào đây?
Một bước kia trước sau gì cũng phải bước.
Trừ phi không muốn gả con gái cho người khác, cả đời chỉ ở nhà mẹ, nhưng chuyện này có thể sao?
Mặc kệ ba mẹ mình nghĩ như thế nào, dù sao thì Chu Kiều Kiều cũng vui vẻ thực sự, mỗi ngày hỗ trợ các chị dâu của cô ấy một chút, làm một vài việc nhà, thậm chí còn nghĩ tới chuyện sau này sinh con với Tô Cảnh Quân, cho nên dù có ghét bỏ thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ học thay tã cho cháu trai, cháu gái.
Sự thay đổi này không thể nói là không lớn, ít nhất các chị dâu cũng khen ngợi là cô ấy trưởng thành lên rồi.
Sau khi Chu Kiều Kiều bận rộn làm xong những việc này, xem thời gian thấy cũng đã đủ thì lại đi đọc sách, thành tích của Cảnh Quân tốt như vậy, cô ấy cũng không thể bị bỏ lại phía sau quá xa được.
Dĩ nhiên, mỗi ngày còn đi đi tìm gặp Cảnh Quân, trước kia Cảnh Quân luôn trốn tránh cô ấy, nhưng bây giờ mỗi lần gặp mặt, cậu đều chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô ấy.
Hoặc là hai quả quýt, hoặc là một quả táo, hoặc là một cái kẹo sữa gì đấy.
Cuộc sống cứ như vậy đến mười lăm tháng giêng.