Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 327

Cập nhật lúc: 2024-10-23 18:55:20
Lượt xem: 146

Trước kia đưa ra một chủ ý tồi để cứu anh cả của cậu ta, Thẩm Tòng Kim còn phải mất với cô ta mười đồng tiền, sau đó phương pháp không hữu dụng nên tìm anh ấy, anh ấy cũng không nhượng bộ, vậy còn có thể có tình cảm được sao?

Cho nên Trần Quế Hoa liền làm loạn, trước kia Thẩm Tòng Dân có khi đã đánh chị ta rồi, nhưng từ khi bị giam xong thì lại sợ vỡ mật, bây giờ trong nhà còn chẳng dám ho he gì, bằng không Trần Quế Hoa sẽ uy h.i.ế.p hắn, nói phải đi tố cáo chuyện hắn muốn lấy vợ bé về!

Thẩm Tòng Dân nào dám cứng đối cứng với chị ta chứ!

Cho nên bây giờ ở trong nhà Trần Quế Hoa là vua, đúng thật là không có ngày nào được yên ổn cả, cứ ngày ngày ồn ào như là diễn kịch vậy.

Cô vợ thành phố của Thẩm Tòng Kim đâu thể chịu được chứ? Không phải là chỉ dùng một chút củi đốt thôi sao, đáng để ngày nào cũng phải đứng trước cửa lớn to tiếng mắng chửi người ta như vậy sao?

Vợ Thẩm Tòng Kim cũng chẳng phải dạng người hiền lành gì, nhịn hai ngày Trần Quế Hoa lại càng quá đáng hơn, nên trực tiếp muốn đi ra đánh Trần Quế Hoa.

Nhưng cô đa đâu thể nào là đối thủ của một người đàn bà ở nông thôn chuyên làm ruộng như Trần Quế Hoa được chứ?

Chờ khi Thẩm Tòng Kim đi ra, vợ cậu ta đã tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch rồi, người thì bị đẩy ngã trên nền tuyết, Trần Quế Hoa đang an vị trên người cô ta vừa tát vừa chửi cô ta.

Dĩ nhiên là Thẩm Tòng Kim lập tức đi lên đánh chị dâu cậu ta, các con của Trần Quế Hoa có thể chấp nhận được sao, nên đã xông lên đánh chú của chúng nó.

Sau đó chính là cô vợ làm nũng khóc muốn về nhà mẹ, tóm lại chính là hỏng bét toàn bộ.

"Cô có biết không, đúng là làm tôi vui muốn chết." Vương Mạt Lỵ không thể che giấu nổi vẻ cười trên đau khổ của người khác.

Tô Tình buồn cười nói: "Đó là do Thẩm Tòng Quân có dự tính trước, xây nhà ra ngoài ở riêng từ lâu rồi."

Nếu không thì cuộc sống có thể yên ổn được sao?

Vương Mạt Lỵ cười nói: "Mẹ tôi cũng nói như vậy." Thầm cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như mà còn ở trong nhà họ Trần bên kia, còn có thể sống những ngày tháng yên ổn được sao?

Bây giờ đã ra ở riêng, cô ấy muốn ăn thế nào thì ăn thế đấy, buổi sáng muốn ngủ đến khi nào thì ngủ đến lúc đó, vô cùng tự tại.

Sau khi kết hôn cũng không sống cùng cha mẹ chồng, trên căn bản là niềm ao ước của mỗi một người phụ nữ sau khi kết hôn.

Đời sau thì có tương đối nhiều lựa chọn, nhưng bây giờ không có quá nhiều sự lựa chọn, bởi vì điều kiện nhà ở rất eo hẹp, chuyện xây một cái nhà cũng không dễ dàng như vậy.

Tô Tình cũng tương đối may mắn, cô không có cha mẹ chồng.

Nhưng cũng không hẳn là như vậy, cũng là vì không có cha mẹ chồng, sinh hai đứa trẻ cũng là nhờ có bà Đường chăm sóc giúp, nếu không thì làm sao mà chăm sóc nổi? Nhưng nếu như cha mẹ chồng lại giống như ông Thẩm, bà Thẩm kia, thì chắc cũng chả làm được gì, cũng phải xem vận may của mình, nếu không thì sao lại nói là trước khi vào cửa nhà người khác phải mở to mắt ra chứ.

Vương Mạt Lỵ ngồi một lúc nữa rồi cầm Pechoin và kẹo Tô Tình cho đi về nhà.

Hôm nay gói không ít sủi cảo, còn có sủi cảo thịt dê, cả sủi cảo trứng gà cải trắng nữa.

Thịt dê là phần còn dư lại trong hầm băng ở sân sau, năm ngoái cũng không ăn hết thịt dê, bởi vì Vệ Thế Quốc mang về không ít thịt, thầy Cung và bà Đường cũng rất tiết kiệm, còn dư lại những mấy cân.

Tô Tình còn để lại cho bà Đường, mặc dù trước khi đi cô còn hầm một nồi thịt dê và xương sườn dê, cũng đã kêu bọn họ lấy những thứ thịt này ra ăn, nhưng bọn họ lại không hề động đến.

Bà Đường cười nói: "Con hầm cho bọn ta hôm qua mới ăn hết, đâu ăn nổi thịt ở sân sau nữa chứ."

"Cô, cô đừng lừa con, nồi thịt kia ăn được một tuần là coi như nhiều rồi, hơn nữa, còn để lại cả trứng gà, cô cũng không lo là để hỏng sao?" Tô Tình nói.

"Thời tiết này để trứng gà không sợ hỏng, hơn nữa, nồi canh thịt dê kia cũng là đồ tốt, cắt thêm củ cải bỏ vào hầm, củ cải ăn rất ngon." Bà Đường cười.

Tô Tình không biết làm sao, hai ông bà rốt cuộc cũng có chút xa lạ, khách sáo, phải bảo Vệ Thế Quốc nói chuyện lại với bọn họ sớm một chút mới được.

Mắt thấy thời gian đã đến, Vệ Thế Quốc đi qua kêu một nhà Từ Diệu Tổ và A Tú tới dùng cơm.

Hai gia đình ngồi quây quần ăn một nồi sủi cảo to đùng nóng hổi, A Tú còn rất xấu hổ, bởi vì bữa này quá tốn kém.

Bột mì để làm sủi cảo, bên trong lại có thịt dê rồi cả trứng gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-327.html.]

"Chị A Tú, chị mau ăn đi, cũng không phải là gọi chị sang đây để nhìn." Tô Tình cười nói, cầm bát múc cho chị ấy một bát.Trước kia đưa ra một chủ ý tồi để cứu anh cả của cậu ta, Thẩm Tòng Kim còn phải mất với cô ta mười đồng tiền, sau đó phương pháp không hữu dụng nên tìm anh ấy, anh ấy cũng không nhượng bộ, vậy còn có thể có tình cảm được sao?

Cho nên Trần Quế Hoa liền làm loạn, trước kia Thẩm Tòng Dân có khi đã đánh chị ta rồi, nhưng từ khi bị giam xong thì lại sợ vỡ mật, bây giờ trong nhà còn chẳng dám ho he gì, bằng không Trần Quế Hoa sẽ uy h.i.ế.p hắn, nói phải đi tố cáo chuyện hắn muốn lấy vợ bé về!

Thẩm Tòng Dân nào dám cứng đối cứng với chị ta chứ!

Cho nên bây giờ ở trong nhà Trần Quế Hoa là vua, đúng thật là không có ngày nào được yên ổn cả, cứ ngày ngày ồn ào như là diễn kịch vậy.

Cô vợ thành phố của Thẩm Tòng Kim đâu thể chịu được chứ? Không phải là chỉ dùng một chút củi đốt thôi sao, đáng để ngày nào cũng phải đứng trước cửa lớn to tiếng mắng chửi người ta như vậy sao?

Vợ Thẩm Tòng Kim cũng chẳng phải dạng người hiền lành gì, nhịn hai ngày Trần Quế Hoa lại càng quá đáng hơn, nên trực tiếp muốn đi ra đánh Trần Quế Hoa.

Nhưng cô đa đâu thể nào là đối thủ của một người đàn bà ở nông thôn chuyên làm ruộng như Trần Quế Hoa được chứ?

Chờ khi Thẩm Tòng Kim đi ra, vợ cậu ta đã tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch rồi, người thì bị đẩy ngã trên nền tuyết, Trần Quế Hoa đang an vị trên người cô ta vừa tát vừa chửi cô ta.

Dĩ nhiên là Thẩm Tòng Kim lập tức đi lên đánh chị dâu cậu ta, các con của Trần Quế Hoa có thể chấp nhận được sao, nên đã xông lên đánh chú của chúng nó.

Sau đó chính là cô vợ làm nũng khóc muốn về nhà mẹ, tóm lại chính là hỏng bét toàn bộ.

"Cô có biết không, đúng là làm tôi vui muốn chết." Vương Mạt Lỵ không thể che giấu nổi vẻ cười trên đau khổ của người khác.

Tô Tình buồn cười nói: "Đó là do Thẩm Tòng Quân có dự tính trước, xây nhà ra ngoài ở riêng từ lâu rồi."

Nếu không thì cuộc sống có thể yên ổn được sao?

Vương Mạt Lỵ cười nói: "Mẹ tôi cũng nói như vậy." Thầm cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như mà còn ở trong nhà họ Trần bên kia, còn có thể sống những ngày tháng yên ổn được sao?

Bây giờ đã ra ở riêng, cô ấy muốn ăn thế nào thì ăn thế đấy, buổi sáng muốn ngủ đến khi nào thì ngủ đến lúc đó, vô cùng tự tại.

Sau khi kết hôn cũng không sống cùng cha mẹ chồng, trên căn bản là niềm ao ước của mỗi một người phụ nữ sau khi kết hôn.

Đời sau thì có tương đối nhiều lựa chọn, nhưng bây giờ không có quá nhiều sự lựa chọn, bởi vì điều kiện nhà ở rất eo hẹp, chuyện xây một cái nhà cũng không dễ dàng như vậy.

Tô Tình cũng tương đối may mắn, cô không có cha mẹ chồng.

Nhưng cũng không hẳn là như vậy, cũng là vì không có cha mẹ chồng, sinh hai đứa trẻ cũng là nhờ có bà Đường chăm sóc giúp, nếu không thì làm sao mà chăm sóc nổi? Nhưng nếu như cha mẹ chồng lại giống như ông Thẩm, bà Thẩm kia, thì chắc cũng chả làm được gì, cũng phải xem vận may của mình, nếu không thì sao lại nói là trước khi vào cửa nhà người khác phải mở to mắt ra chứ.

Vương Mạt Lỵ ngồi một lúc nữa rồi cầm Pechoin và kẹo Tô Tình cho đi về nhà.

Hôm nay gói không ít sủi cảo, còn có sủi cảo thịt dê, cả sủi cảo trứng gà cải trắng nữa.

Thịt dê là phần còn dư lại trong hầm băng ở sân sau, năm ngoái cũng không ăn hết thịt dê, bởi vì Vệ Thế Quốc mang về không ít thịt, thầy Cung và bà Đường cũng rất tiết kiệm, còn dư lại những mấy cân.

Tô Tình còn để lại cho bà Đường, mặc dù trước khi đi cô còn hầm một nồi thịt dê và xương sườn dê, cũng đã kêu bọn họ lấy những thứ thịt này ra ăn, nhưng bọn họ lại không hề động đến.

Bà Đường cười nói: "Con hầm cho bọn ta hôm qua mới ăn hết, đâu ăn nổi thịt ở sân sau nữa chứ."

"Cô, cô đừng lừa con, nồi thịt kia ăn được một tuần là coi như nhiều rồi, hơn nữa, còn để lại cả trứng gà, cô cũng không lo là để hỏng sao?" Tô Tình nói.

"Thời tiết này để trứng gà không sợ hỏng, hơn nữa, nồi canh thịt dê kia cũng là đồ tốt, cắt thêm củ cải bỏ vào hầm, củ cải ăn rất ngon." Bà Đường cười.

Tô Tình không biết làm sao, hai ông bà rốt cuộc cũng có chút xa lạ, khách sáo, phải bảo Vệ Thế Quốc nói chuyện lại với bọn họ sớm một chút mới được.

Mắt thấy thời gian đã đến, Vệ Thế Quốc đi qua kêu một nhà Từ Diệu Tổ và A Tú tới dùng cơm.

Hai gia đình ngồi quây quần ăn một nồi sủi cảo to đùng nóng hổi, A Tú còn rất xấu hổ, bởi vì bữa này quá tốn kém.

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

Bột mì để làm sủi cảo, bên trong lại có thịt dê rồi cả trứng gà.

"Chị A Tú, chị mau ăn đi, cũng không phải là gọi chị sang đây để nhìn." Tô Tình cười nói, cầm bát múc cho chị ấy một bát.

Loading...