Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-10-25 00:10:01
Lượt xem: 95
Từ xưng hô này cũng có thể nhìn ra tình cảm của bọn họ, không chỉ có tình cảm trước kia, còn có cả tình cảm trong thời điểm hoạn nạn.
Giang Mai làm gì dám có ý kiến, cười làm lành muốn nói vài câu mềm mỏng, hỏi xem khi nào cha mẹ chồng trở về gì đó.
Nhưng thầy Trương cũng không kiên nhẫn nghe hết, trực tiếp tiễn khách.
Giang Mai tới bên chỗ thầy Lý cũng không nghe được tin tức gì, vì thế chỉ có thể mang theo một bụng khí lạnh về nhà.
Giang Mai và Cung Tuấn Tài tổng cộng sinh bốn đứa con.
Hai trai hai gái, trên có con gái cả và con gái thứ hai, dưới có hai đứa thứ ba và thứ tư là con trai.
Con gái lớn nhất Cung Như Thư đã 20 tuổi, con bé và đứa thứ hai Cung Như Họa 18 tuổi đều tham gia thi đại học năm nay.
Chị em hai người cũng không hổ là chị em, Như Thư Như Họa, lớn lên đều cực kỳ xuất sắc.
Chỉ là so với em gái Cung Như Họa, chị gái Cung Như Thư lại cực kỳ văn tĩnh.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Lúc Giang Mai trở về Cung Như Họa không ở nhà, Cung Như Thư đang đọc sách, em ba Cung Như Tùng và em tư Cung Như Bách cũng không ở nhà, hai người bọn họ còn phải đi học, đang ở trường học.
"Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao?" Cung Như Thư hỏi.
Giang Mai thở dài nói: "Mẹ làm gì có tâm tình mà đi làm?"
Cung Như Thư không rõ nguyên do nói: "Làm sao vậy?"
Giang Mai cũng nói thật, nói với con gái: "Ông bà nội con chắc sắp trở về, thầy Trương đã dọn dẹp tu sửa nhà cửa một lượt giúp ông nội con!"
Cung Như Thư nhấp môi: "Mẹ, sao mẹ còn qua bên kia."
"Con nhóc này, con nói câu này là ý gì? Đó là ông bà nội con, con còn là hai người họ chăm lớn, sao con có thể nói ra lời như vậy?" Giang Mai tức giận nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-376.html.]
Cung Như Thư cúi đầu nói: "Mẹ thật sự không biết sao con lại nói ra lời như vậy sao? Chúng ta có mặt mũi gì đi gặp ông bà nội?"
Giang Mai nghẹn họng liền mắng: "Con bé c.h.ế.t tiệt kia, không hiểu chuyện chút nào, bây giờ ông bà nội con đã lớn tuổi, lại ở quê nhà chịu khổ, sau khi trở về đương nhiên chúng ta phải chiếu cố bọn họ cho tốt."
"Mẹ à, mẹ đừng đi quấy rầy ông bà nội, đây đã là sự chiếu cố lớn nhất rồi, ông bà nội cũng sẽ không muốn nhà chúng ta chiếu cố." Cung Như Thư ngẩng đầu, nhìn mẹ mình.
Cô ấy không có mặt mũi đi qua gặp ông bà nội, chuyện tố cáo tuy không phải mấy đứa cháu trai cháu gái bọn họ làm lúc còn nhỏ, nhưng lại là cha mẹ bọn họ làm, cha mẹ làm hay cô ấy làm thì có gì khác biệt?
Mẹ cô ấy nói cũng không sai, trong bốn chị em, cô ấy là lớn nhất, ngay cả tên cũng là ông nội đặt cho.
Cô ấy cũng do một tay ông bà nội nuôi lớn, nhưng cuối cùng không chỉ không hiếu thảo với hai người, cha mẹ cô ấy còn tố cáo cha mẹ ruột của mình.
Năm đó các em trai em gái còn nhỏ, không hiểu những chuyện đó, nhưng cô ấy đã không còn nhỏ, chuyện nên biết cô ấy đều biết!
Giang Mai trừng nàng nói: "Như Thư, sao con có thể nói như vậy? Không chăm sóc cho cha mẹ mình, vậy vẫn là người sao? Có phải sau này con cũng không muốn chiếu cố mẹ và cha con hay không?"
"Mẹ, ông bà nội đã trở về, để bọn họ an lành dưỡng già đi, mẹ không cần tiếp tục nhớ thương mảnh đất của ông bà!" Cung Như Thư thấy mẹ cô ấy còn muốn tiếp tục lấy cớ, cũng dứt khoát nói.
Sao cô ấy lại không biết suy nghĩ của mẹ mình chứ? Chỉ là nhớ thương mảnh đất của ông bà mà thôi, nói cái gì mà hiếu thuận hay không hiếu thuận, tất cả đều là nói dối, nếu thật sự hiếu thuận, sao lúc trước có thể tố cáo ông bà nội?
Nếu thật sự hiếu thuận, những năm gần đây sao chưa từng thấy nhắc đến chuyện đưa đồ cho ông bà?
Bây giờ ông bà được sửa lại án sai, nhà bị niêm phong đều đã được trả lại, mẹ cô ấy liền vội vàng đi hiếu thuận, vì mục đích gì còn cần phải nói sao?
Cô ấy còn nhìn ra được chút tâm tư này của mẹ mình, ông bà nội là người cơ trí như vậy, sao có thể không nhìn ra.
Cho nên tới cửa hiếu kính, chi bằng nói là tới cửa làm hai người ngột ngạt.
Đời đời con cháu nhà bọn họ đã đủ có lỗi với ông bà, chẳng lẽ giờ ông bà đã trở lại còn muốn qua tiếp tục làm họ tức giận sao?
"Mẹ không nói thông với con được, không hiểu chuyện chút nào, nhà của ông bà con tương lai không để lại cho cha con thì để cho ai? Mẹ còn cần phải nhớ thương sao, tương lai đều là của cha con, hơn nữa trước kia án oan nhiều như vậy, lại còn là thời đại xã hội đó, mẹ và cha con lúc ấy cũng là bị tiểu nhân thổi gió bên tai, các con đều còn nhỏ, sợ các con bị tội liên lụy, lúc này mới chỉ có thể lựa chọn ủy khuất ông bà nội các con."