Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:48:47
Lượt xem: 112
Nhưng một năm cũng chỉ lúc này có, thời điểm khác không chút nhàn rỗi, khó được nghỉ ngơi một vài ngày, trên cơ bản đều ở nhà ngủ cả ngày.
"Con lái xe bên ngoài không cần nhớ nhung con cái, đến lúc đó gọi điện thoại nhiều chút là được, chờ lúc nghỉ đông lại qua đây cũng không sao, có cha con và mẹ chăm sóc, Tình Tình và bọn trẻ đều không cần con nhớ thương." Bà Đường nói.
"Không sai, ở bên ngoài lái xe đừng phân tâm, con lái xe cho tốt là được." Ông Cung cũng gật đầu.
Vệ Thế Quốc cười, tỏ vẻ mình sẽ vậy, chỉ là lúc quay về nhà mình bên này nghỉ ngơi, Vệ Thế Quốc thở dài.
Tô Tình lại lần nữa hối hận không bắt anh đọc sách cho tốt, cùng mình thi vào đại học, lúc trước nếu không phải mình chắc hẳn như vậy, cả nhà sao lại phải tách ra?
Cô nói chị dâu với mẹ, thật ra cô cũng không muốn xa Vệ Thế Quốc.
"Vợ à, chờ em vào đại học, có lẽ chúng ta phải cuối năm mới có thể gặp mặt." Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình nhìn anh: "Nếu không anh bỏ việc, cùng bọn em qua đó đi?"
Cô thật lòng nghĩ như vậy, cô cũng có chút chịu không nổi, một năm phải chờ tới cuối năm mới thấy mặt, ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm vợ chồng.
Vệ Thế Quốc vốn còn muốn làm nũng, nghe vậy nhịn không được mà bật cười, ôm vợ mình nói: "Vợ à, em và cha mẹ, còn có con nữa ở Bắc Kinh cho tốt, anh sẽ không để em và con chờ anh lâu đâu."
Tô Tình cũng không nói gì, anh có chuyện cần làm, cũng không thể vì một câu này của cô mà thật sự từ bỏ công việc, trước mắt, công việc này là thứ anh cần, là một bàn đạp rất tốt.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thế Quốc ăn cơm sáng xong, liền mượn xe đạp của anh họ Tô Thừa Nhân qua tìm Tô Cảnh Quân.
Tô Cảnh Quân giờ đã bán công việc đi, cha vợ đã giúp cậu chuyển công việc lên chính thức rồi bán đi, cho nên hiện giờ cũng không có việc gì để làm.
Sau khi đi cùng anh rể ra ngoài, cậu mới hỏi: "Anh rể, anh muốn làm gì?"
"Đi sẽ biết." Vệ Thế Quốc nói.
Vệ Thế Quốc liền đưa cậu tới bệnh viện, Tô Cảnh Quân ngây ngẩn cả người, nói: "Anh rể, anh tới bệnh viện làm gì, trên người có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Anh muốn buộc ga-rô." Vệ Thế Quốc nói.
Một câu, liền trấn trụ Tô Cảnh Quân, cậu kinh ngạc nói: "Buộc ga-rô? Anh rể, anh không nói giỡn chứ, đang êm đẹp buộc ga-rô làm gì?"
"Chị em đã sinh Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, anh cũng không định để chị em sinh nữa, buộc ga-rô là tốt nhất." Vệ Thế Quốc mang cậu vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-410.html.]
"Chỉ Dương Dương và Nguyệt Nguyệt? Có thể hơi thiếu hay không?" Tô Cảnh Quân không khỏi nói.
Chu Kiều Kiều cũng đã lên kế hoạch về sau muốn có mấy đứa con với cậu rồi, Chu Kiều Kiều nói nếu đến lúc đó hai vợ chồng đều có công việc, điều kiện gia đình tốt, sẽ phải sinh ba đứa!
"Anh rể, anh nghĩ kỹ một chút, buộc ga-rô rồi sẽ không còn thuốc hối hận ăn, hai đứa hơi ít đấy." Tô Cảnh Quân nói.
Vệ Thế Quốc mang cậu vào đăng ký, nói: "Không ít."
"Chỉ hai đứa sao lại không ít, nếu cha mẹ biết, cha mẹ nhất định không đồng ý, còn phải kêu anh chị thêm một đứa tên Tinh Tinh, lần trước trong nhà nói chuyện phiếm, cha mẹ đều nói sau này đứa thứ ba nhà anh sẽ tên Vệ Tinh đâu, anh liền muốn tới buộc ga-rô." Tô Cảnh Quân nói.
"Là anh tới buộc ga-rô, lại không phải em." Vệ Thế Quốc buồn cười.
"Em không phải không muốn anh hối hận sao, đang êm đẹp sao lại buộc ga-rô, đây là chủ ý của chị em?" Tô Cảnh Quân hỏi.
"Không phải, lần trước chị em sinh Dương Dương Nguyệt Nguyệt quá không dễ dàng, anh không muốn cô ấy chịu một lần nữa, hai đứa đủ rồi." Vệ Thế Quốc nói.
Tô Cảnh Quân nhìn anh rể mình, đột nhiên sinh ra một loại bội phục, anh rể cậu thật sự rất đàn ông, đời này chị ở cùng anh rể chính là không ủy khuất.
"Anh rể cũng không hỏi chị em chút sao, nếu chị của em còn muốn sinh thì sao?" Nhưng Tô Cảnh Quân vẫn muốn khuyên nhủ.
"Tối hôm qua đã hỏi chị em, chị em nói được." Vệ Thế Quốc cũng không nói dối, tối hôm qua đã hỏi qua, nhưng vợ nói sau này học tập không có thời gian, vẫn là từ bỏ đi, vậy từ bỏ, chuyện này người chịu khổ chính là vợ anh, cần tôn trọng ý nguyện của vợ.
Giải phẫu buộc ga-rô dù ở hiện tại cũng chỉ là tiểu phẫu, cho nên rất nhanh đã đến Vệ Thế Quốc.
Người phẫu thuật chính là bác sĩ già, nhìn đến anh trẻ như vậy còn tới buộc ga-rô, kinh ngạc nói: "Cậu xác định muốn buộc ga-rô?"
"Xác định." Vệ Thế Quốc gật đầu.
"Sinh mấy đứa rồi?" Bác sĩ già hỏi.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Hai đứa." Vệ Thế Quốc cũng nói đúng sự thật.
"Hai đứa liền không sinh nữa?" Bác sĩ già khó hiểu.
"Ừm, hai đứa là đủ rồi, vợ tôi cũng phải vào đại học." Vệ Thế Quốc nói.
"Bây giờ hai người không muốn sinh có thể dùng biện pháp tránh thai khác, không phải chỉ có buộc ga-rô, buộc ga-rô rồi cậu muốn hối hận cũng không còn đường sống, người trẻ tuổi, hay cậu quay về nghĩ lại?" Bác sĩ già cũng là người hảo tâm, nói.