Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-10-27 17:55:44
Lượt xem: 90
Địa chỉ không phải ở chỗ này, mà là ở trong núi, chỉ là kỹ thuật của Vệ Thế Quốc đủ cứng, không phải do xe này khó lái.
Xem ra thực sự có không ít đồ tốt. truyendocviet.org | Nghe miễn phí, đọc không giới hạn.
Có thịt heo rừng phơi nắng, thịt thỏ, còn có gà rừng cùng dạ dày của hươu, đương nhiên còn có nấm cùng mộc nhĩ, tất cả đều là lâm sản tốt nhất!
"Nhóm hàng này, các người dự định làm sao lấy được đến tay đây?" Vệ Thế Quốc cho Uông Dũng một điếu thuốc, cũng chĩa t.h.u.ố.c lá còn đang cháy dở ra cho hai người đàn ông miền núi khác cho bọn họ cùng đốt, hỏi.
"Chuyển đến trong nội thành, đến lúc đó chúng ta lại đi tìm người, có thể nuốt hết cả nhóm hàng này của chúng tôi." Uông Dũng nói.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Hai người đàn ông khác cũng gật đầu.
"Nhóm hàng này bán cho tôi đi, tôi thu trữ cho các người được chứ?" Vệ Thế Quốc hút thuốc, nhìn bọn họ, nói.
Uông Dũng ngây ngẩn cả người, hai người đàn ông khác cũng thế.
"Người anh em, cậu muốn ăn sạch cả nhóm hàng này cho chúng tôi sao? Chỗ này của chúng tôi cũng không phải là số lượng nhỏ gì." Uông Dũng nhìn anh nói.
"Tôi biết không phải số lượng nhỏ, chỗ hàng này đưa tôi, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng." Vệ Thế Quốc nói.
Trong mắt Uông Dũng mang theo vẻ tán thưởng, anh ta không nghĩ tới lá gan Vệ Thế Quốc lớn như thế, nói: "Người anh em, nếu cậu có thể ăn được nhóm hàng này, bán cho cậu khẳng định là không có vấn đề, như vậy chúng tôi cũng có thể bớt lo."
Hai người còn lại mới gặp mặt Vệ Thế Quốc lần đầu tiên, nhưng bọn họ cùng Uông Dũng là bạn hợp tác nhiều năm, người Uông Dũng tín nhiệm, bọn họ khẳng định không hai lời.
"Chỗ hàng này tôi đều ăn hết được, các người tính bán bao nhiêu tiền?" Vệ Thế Quốc hỏi.
Uông Dũng nói: "Cậu chờ một chút, chúng tôi thương lượng một chút, khẳng định cho cậu một cái giá hài lòng."
Vệ Thế Quốc gật gật đầu, Uông Dũng liền đi thương lượng với hai người đàn ông sơn dã kia, cũng không mất bao lâu, liền cho Vệ Thế Quốc một cái giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-456.html.]
"Nếu là những nơi vận chuyển trong nội thành nhúng tay, chúng tôi sẽ ra giá cao hơn một chút, nhưng mà nếu cậu muốn ăn hết cả lô hàng này của chúng tôi, chúng tôi chỉ cho cậu cái giá này thôi, còn lại có thể bán nhiều hay ít, đó chính là chuyện của mình cậu, người anh em, cậu cảm thấy như thế nào?" Uông Dũng nhìn anh nói.
"Có thể." Vệ Thế Quốc đối với cái giá tiền này không có ý kiến, cho nên mười phần dứt khoát, ngay cả giá tiền cũng không chặt chém.
Những giá của thịt khô cùng lâm sản là hai trăm ba mươi tệ, Vệ Thế Quốc liền trực tiếp thanh toán xong, sau đó đem hàng hóa chất lên xe, lại gọi thêm cả Uông Dũng rồi lái xe đi.
"Người anh em, vị trí địa lý bên này cậu cũng là biết đấy, lâm sản lần sau, có muốn chúng tôi giữ lại cho cậu hay không?" Uông Dũng hỏi.
"Lần sau không biết lúc nào tôi mới rảnh." Vệ Thế Quốc lắc đầu: "Nếu các anh muốn bán liền bán, nếu tôi có thể gặp được, thì tôi ăn luôn, các anh không cần phải đặc biệt chờ tôi, nhưng chỉ cần là tôi tới, có bao nhiêu tôi lấy bao nhiêu."
Trong lòng Uông Dũng nhất thời đã có tính toán, đối với giao dịch lần này anh ta rất hài lòng, mặc dù giá tiền ít một chút, nhưng đồng dạng, chuyện cũng là ít đi không ít.
Nếu bọn họ tự mình xuất hàng, một xe hàng này cần bao nhiêu trình tự? Phải đưa vào nội thành, lại phải tìm người phân chia và tiêu thụ ở nội thành bên kia, tóm lại không phải chuyện thoải mái.
Nhưng nếu Vệ Thế Quốc dám ăn, trực tiếp giao cho anh, bọn họ đều bớt lo.
Vệ Thế Quốc chở anh ta trở về thôn, mình thì chở lâm sản đến nội thành.
Đến nội thành bên này, Vệ Thế Quốc liền đến tìm mẹ vợ mình.
Lần này vì sao Vệ Thế Quốc nhìn thấy thịt cùng những lâm sản kia, đã lập tức muốn ăn luôn? Đó là bởi vì bây giờ tiệm cơm Quốc Doanh bên này tuy đã bị thu mua, nhưng lại là rơi vào trong tay mẹ vợ của anh.
Người khác lấy nhiều lâm sản như vậy muốn ra tay sẽ là một vấn đề, nhưng Vệ Thế Quốc mua thì một chút vấn đề cũng không có.
Mẹ Tô nào nghĩ tới lá gan của con rể đã mập thành dạng này?
Đi cùng con rể qua xem, nhỏ giọng nói: "Thế Quốc, chỗ bán những vật này đáng tin cậy không?"
"Đáng tin cậy, con mua của một người quen ở trong thôn, mẹ có thể tuyệt đối yên tâm." Vệ Thế Quốc vuốt cằm nói.
"Ừm, tiệm cơm Quốc Doanh bên kia vừa vặn cần một nhóm thịt, mẹ nhìn chỗ này còn trách không tệ, vậy liền đưa tới tiệm cơm Quốc Doanh đi." Mẹ Tô nói.