Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:55:33
Lượt xem: 48
Trần Tuyết dĩ nhiên không thể để bà Bùi toại nguyện, cô cũng dần học cách tỏ ra thân thiện bề ngoài nhưng bên trong thì khác. Khi Bùi Tử Du không có nhà, cô lạnh nhạt với mẹ anh; nhưng lúc anh về, cô lại lập tức hóa thành một người vợ cam chịu, không dám phản kháng. Học cách "nhẫn nhịn" này cũng là một kiểu tiến bộ, nhưng không biết nên cảm thấy cô đáng thương hay đáng trách.
Dù sao đây cũng là cuộc sống hiện tại của Trần Tuyết, và cô chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Tại sao phải từ bỏ? Người trong thôn đều ngưỡng mộ cô, lần trước khi cô về thăm lấy phương thuốc chữa bệnh cho bà Đường, cô còn đặc biệt ăn mặc xinh đẹp để gây ấn tượng. Ai cũng thán phục sự thay đổi của cô.
Bên ngoài, Bùi Tử Du kiên nhẫn an ủi mẹ mình. Sau đó, anh quay vào phòng gặp Trần Tuyết. Cô ngồi đó, dáng vẻ u buồn yếu đuối, hệt như một đóa bạch liên thanh thuần. Ánh mắt đó làm Bùi Tử Du khó nói lời nào.
"Tử Du, anh sẽ nghe lời mẹ mà ly hôn với em sao?" Trần Tuyết yếu ớt nhìn anh hỏi.
Bùi Tử Du nhìn vào mắt cô, chợt nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp Trần Tuyết năm xưa. Khi đó cô rạng rỡ, trong trẻo như ánh mặt trời, khiến anh không cưỡng lại được mà muốn đến gần. Nhưng giờ cô đã thành ra thế này.
"Anh sẽ không ly hôn đâu, em đừng lo. Chăm sóc bản thân thật tốt, rồi chúng ta sẽ có con." Anh ngồi xuống, dịu dàng an ủi.
Trần Tuyết tựa vào anh, đôi mắt lóe lên sự hài lòng. Dù sao cô cũng không nhìn lầm người, Bùi Tử Du trong lòng vẫn còn yêu thương cô, phải không? Cô nào biết trong đầu anh giờ đây đang hiện lên hình ảnh của người học muội mới đậu đại học. Cô bé thường đến tìm anh hỏi đủ loại câu hỏi, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh hệt như Tô Tình năm nào, khiến anh nhớ về Tô Tình khi cô ấy còn trẻ ngây thơ, khiến người ta không khỏi thương cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-491.html.]
Trần Tuyết chợt nói: "Tử Du, hôm nay em gặp Vệ Thế Quốc ở chợ đen."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Anh cũng gặp anh ta ở nhà tắm," Bùi Tử Du đáp.
Hạnh phúc hôn nhân không chỉ hiện rõ trên mặt phụ nữ mà còn cả đàn ông. Khi nhìn Vệ Thế Quốc, Bùi Tử Du dễ dàng nhận ra sự thay đổi, từ một người chân chất ở thôn quê nay trở nên tự tin, phong thái không kém ai ở thành thị.
"Chắc anh ta sống rất tốt nhỉ? Em thấy anh ấy mua không ít đồ, hẳn là định về Bắc Kinh ăn Tết với Tô Tình?" Trần Tuyết thăm dò.
"Chuyện của họ, không liên quan đến chúng ta," Bùi Tử Du bình thản đáp, trong lòng xác định anh và Tô Tình giờ đã là hai đường thẳng song song.
Nghe vậy, Trần Tuyết an tâm phần nào, dù vẫn có chút lo lắng. Cô biết giữa Tô Tình và Bùi Tử Du giờ không còn khả năng nối lại tình xưa, nhất là khi Tô Tình đã đi Bắc Kinh, chắc chắn không quay về. Hơn nữa, giờ Vệ Thế Quốc không kém Bùi Tử Du chút nào, đặc biệt là anh không có cha mẹ, không phải lo chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chỉ có một cô em chồng không cùng huyết thống.
Nhìn Vệ Thế Quốc hiện tại, Trần Tuyết đôi khi tự hỏi: nếu năm xưa cô lấy anh, liệu cuộc sống sẽ thế nào? Trước đây, trong thôn cũng có người nói cô và Vệ Thế Quốc rất hợp, nhưng mẹ cô không đồng ý vì chê xuất thân anh nghèo, nhà chẳng có gì đáng giá. Thời trẻ, ai cũng chê Vệ Thế Quốc, mà những người tốt lại không nhìn đến anh, mãi tới 24 tuổi mới kết hôn.
Năm nay, Vệ Thế Quốc đã 27 tuổi, càng thêm trầm ổn, vững vàng. Người trong thôn không ngớt lời khen Tô Tình, cho rằng cô là vợ "vượng phu," mang đến phúc khí cho chồng.