Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 59.

Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:54:33
Lượt xem: 256

Anh cả cô đúng là thu hút quá, nhưng mà cũng khó trách, chỉ với điều kiện như anh cả của cô, bất kể là bản thân hay là gia đình, đều không có gì để chê bai, thu hút người khác thích cũng là chuyện rất bình thường.

"Anh cả tôi đã có đối tượng rồi, cuối năm nay sắp kết hôn luôn." Tất nhiên Tô Tình sẽ không để lại bút tích trên những chuyện thế này, sẽ trực tiếp giải quyết dứt khoát luôn.

Cõi lòng Vương Mạt Lỵ tan nát một mảnh.

Hôm qua vừa về đã nghe nói anh cả của Tô Tình tới thăm cô, dáng dấp thật sự rất điển trai, không chỉ có đẹp trai mà còn cao, khí phái toàn thân cứ như một cán bộ xuống vùng thôn quê tuần tra vậy!

Không phải Vương Mạt Lỵ liền mang theo bí đao tối nay muốn ăn tới hay sao? Cũng là muốn nhìn thử xem đẹp trai tới mức nào mà đám người trong thôn lại khen nức nở đến thế!

Vì vậy vừa mới nhìn một cái, cô ấy suýt chút nữa không nhúc nhích được.

Lúc cô ấy tới anh ấy đang ngồi ở trong sân, đương nhiên là gặp được rồi, cô cảm thấy nhân vật làm mưa làm gió trong thôn là thanh niên tri thức Bùi cũng đều kém Tô Cảnh Văn, anh ấy ngồi ở nơi đó, trông cứ như tuyết ở trên núi cao vậy, có chút cảm giác rát lạnh bất khả xâm phạm.

Thế nhưng cô ấy vẫn không thể khống chế nổi nỗi nhớ nhung, tối hôm qua cô ấy đã lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, sáng nay khi nghe anh ấy đã đi, trong lòng cô ấy đã cực kỳ mất mát.

Nhưng cũng không bằng lực sát thương cực lớn trong câu nói này của Tô Tình, có đối tượng sắp kết hôn rồi...

"Thanh niên tri thức Tô, cô xin nghỉ giúp tôi nhé, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Vương Mạt Lỵ nói.

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

"Được." Tô Tình liền đồng ý với cô ấy.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, thím tư Vương cũng biết con gái mình có ý với người ta, thở dài nói: "Người như thế sao có thể để người trong thôn chúng ta có thể vọng tưởng tới được? Mắt của con bé này cao quá đó!"

Hôm qua bà ta cũng nhìn một cái, anh của thanh niên tri thức Tô thật đúng là không còn chỗ chê, cũng là một nhân vật giống như thanh niên tri thức Bùi, hơn nữa người ta còn ở trong thành phố, sao có thể chạy tới nông thôn cưới vợ cho được?

Cũng không phải là thời điểm mấy năm đói kiếm trước kia, khi đó thật sự có không ít thanh niên trong thành cưới cô gái nông thôn, không ít cô nương trong thành gả tới nông thôn, nhưng đó cũng là vì sinh tồn, hiện giờ cũng chẳng phải thời điểm trước kia, người ta chắc chắn phải cưới một người môn đăng hộ đối rồi.

"Con cũng chẳng làm gì cả, hôm nay con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, mẹ mau đi ra đi!" Vương Mạt Lỵ nói.

Thím tư Vương cũng chẳng để ý đến cô ấy nữa, rồi bản thân sẽ tự hiểu ra thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-59.html.]

Lại nói tới Tô Tình, cô cũng hiểu Vương Mạt Lỵ thiếu nữ hoài xuân, nhưng mà chuyện này đã định trước không có kết quả, đương nhiên cũng không muốn gieo bất kỳ hy vọng gì cho cô ấy, nói sớm hiểu ra sớm tốt hơn nhỉ?

Nhưng mà không ngờ trên đường đi làm, trái lại không có ít người gặp cô.

Bùi Tử Du đứng ở trên đường, nhìn bộ dáng này là đang đợi cô, chẳng lẽ là có lời gì muốn nói?

Tô Tình nghĩ như vậy, nhưng lại coi như không thấy người mà muốn vượt qua anh ta, liền bị anh ta kéo tay lại: "Tình Tình!"

Tô Tình nghe thấy một tiếng gọi Tình Tình này thì suýt chút nữa muốn nôn, cũng chỉ không nói hai lời liền giãy khỏi anh ta, sắc mặt không được tốt nói: "Thanh niên tri thức Bùi, anh đang làm gì vậy? Nếu như để người khác nhìn thấy, vậy không biết sẽ khiến người ta đồn thành cái gì đâu!"

"Tình Tình, giữa em và anh thật sự phải ồn ào tới như vậy ư?" Bùi Tử Du có chút không tưởng tượng nổi mà nhìn cô nói.

Thật sự không ngờ bị anh ta nắm cánh tay lại, phản ứng chống đối của cô lại lớn như thế, không phải cô rất vui vẻ khi xảy ra đụng chạm tay chân với anh ta hay sao?

Hay là nói, đây là đang lạt mềm buộc chặt?

Vẻ mặt Tô Tình thật sự khó coi, nhìn người không thể hiểu nổi này nói: "Thanh niên tri thức Bùi, thức ăn có thể ăn bậy nhưng lời nói anh cũng không thể nói linh tinh được, cái gì gọi là giữa chúng ta? Quan hệ giữa chúng ta trong sạch chẳng có gì cả, càng không có gì mà ồn ào hay không ồn ào để giải thích cả!"

Quả nhiên đây là đang muốn cáu kỉnh thôi.

"Hôm đó nghe thấy em rơi xuống nước, anh cũng lo lắng lắm, chỉ là nghe thấy em được Vệ Thế Quốc cứu rồi, bây giờ anh mới không đi qua." Bùi Tử Du than nhẹ mà giải thích.

Tô Tình nghe thấy chuyện này thì hừ lạnh, nếu không phải Vệ Thế Quốc cứu cô thì cô cũng đã c.h.ế.t ngắc rồi.

"Nhưng mà em cũng không nền vì giận anh không tới thăm xem, lại tùy tiện gả mình cho Vệ Thế Quốc được, em đây là đang cố ý hành hạ mình đó ư?" Bùi Tử Du nói.

Tô Tình cũng không muốn nói nhiều với anh ta, nói: "Chuyện của tôi không liên quan đến anh, còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi xin phép đi trước đây."

Nói liền làm như muốn đi, nếu như để người ta bắt gặp, vậy thì thật sự không biết sẽ đồn ra mấy chuyện nhảm nhí gì nữa.

Như tối ngày hôm qua, anh cả cô còn lặng lẽ uyển chuyển bảy tỏ rằng, nếu đã kết hôn và có con rồi, vậy coi như phải lấy gia đình làm trọng, chuyện trước kia ở trong quá khứ cứ để nó qua đi.

Loading...